Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về

Chương 35

Sau khi tan họp, Quý Thanh Đường gọi điện thoại cho thư kí Trần.

Thư kí Trần nhận được cuộc gọi của Quý Thanh Đường, không đợi cô mở miệng đã lập tức hỏi: “Tiểu Đường, chuyện của khách sạn đã xử lí xong chưa?”

Quý Thanh Đường nói: “Cảm ơn, cuộc đẩy mạnh rất thuận lợi, đã bàn xong.”

Thư kí Trần gật đầu, “Nga, vậy là tốt rồi.”

“Sở tổng ngài ấy…… bị t·ai n·ạn xe cộ?” Khi Quý Thanh Đường hỏi ra lời này, trong lòng còn có chút khó có thể tin.

“……”Thư kí Trần sửng sốt.

Kỳ thật chuyện này Sở tổng đã đặc biệt dặn dò không được nói cho Quý Thanh Đường, để tránh cho cô phải lo lắng.

Chỉ là hiện tại cô đã chủ động hỏi tới, không tính là anh ta tiết lộ đi?

Vốn dĩ lấy thân phận với địa vị của Sở tổng, ngài ấy bị t·ai n·ạn xe cộ, Quý Thanh Đường bên kia sớm hay muộn cũng sẽ biết.

Thư kí Trần đáp: “Ân, Sở tổng hiện tại vẫn còn đang nằm bệnh viện.”

“Tình huống thế nào? Không nghiêm trọng chứ? Xảy ra t·ai n·ạn khi nào?” Quý Thanh Đường liên tục hỏi.

Thư kí Trần nói: “Buổi tối thứ bảy tuần trước…… Đêm mưa xảy ra t·ai n·ạn.

Thứ bảy tuần trước, chính là hôm anh nhìn thấy cô cùng Cố Diệc Hoằng ở ngoài cửa khách sạn, phát sinh tranh chấp với cô.

Cô không lưu tình báo cảnh sát, nói anh liên tiếp quấy rầy cô……

“Tình huống hiện tại…… Không tốt lắm……”Thư kí Trần do dự nói.

Muốn nói tốt cũng không hẳn là tốt, Sở tổng mỗi ngày ngoài làm việc chính là phát ngốc, lúc nào cũng là sắc mặt hậm hực, trạng thái không ổn định đến nỗi ngay cả nhân viên y tế cũng dặn dò anh phải điều tiết tâm tình, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục.

“Tôi thật sự rất lo lắng cho Sở tổng, nếu cô có rảnh thì tới đây nhìn xem đi……” Thư kí Trần quyết định giúp đỡ ông chủ một phen.

Quý Thanh Đường trầm mặc một lát, nói: “Tôi sẽ thay mặt công ty đến thăm hỏi ngài ấy.”

“Được, được.”Thư kí Trần liên tục nói, “Tiểu Đường thật có tâm, tới nơi thì nói cho tôi biết một tiếng, tôi ra đón cô.”

Sau khi thư kí Trần kết thúc cuộc gọi cùng Quý Thanh Đường, lập tức vào phòng bệnh nói cho Sở Tiêu Hành.

Hai mắt đang ủ dột của Sở Tiêu Hành bỗng sáng lên, “Cô ấy muốn đến đây?”

Thư kí Trần gật đầu, “Tiểu Đường biết ngài bị t·ai n·ạn, rất quan tâm đến tình huống của ngài.”

“Ân.” Sở Tiêu Hành khẽ mấp máy môi, lên tiếng.

Từ sau khi anh tỉnh lại trái tim vẫn luôn âm ỉ đau, rốt cuộc cũng có được một tia trấn an.

Mấy ngày nay anh đều phải lao đầu vào công việc,anh biết anh không thể suy sụp, có một đống chuyện đang chờ anh xử lý, còn có một đám người như hổ rình mồi nhìn chằm chằm anh. Nhưng anh thật sự khó chịu,cơ thể khó chịu, trong lòng cũng khó chịu.

Trong khoảng thời gian này mỗi ngày anh cứ ngủ rồi tỉnh ngủ rồi lại tỉnh, trong đầu đều là những kí ức cũ của hai người,anh hoàn toàn không thể ngăn mình nghĩ đến nó.

Anh hối hận tối đó đã nói ra những lời đó.

Anh không nên nói tình cảm của cô thật rẻ mạt trong lúc tức giận……

Anh biết rõ hơn ai khác rằng cô thật sự yêu anh.

Thư kí Trần lại quay đầu nói: “Sở tổng,tôi có một ý này không thành thục lắm……”

Sở Tiêu Hành liếc mắt nhìn anh ta một cái.

“Đều nói lúc hoạn nạn mới thấy chân tình, nếu Tiểu Đường phát hiện ngài hôn mê b·ất t·ỉnh, có lẽ sẽ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà khơi dậy tình cảm thầm kín……”

“Có ý gì?”

“Nếu không, liền nhân cơ hội này, nỗ lực thăm dò suy nghĩ của Tiểu Đường một chút?”

“…………”

…………

Chạng vạng, Quý Thanh Đường cùng hai lão tổng bên chi nhánh công ty đến bệnh viện.

Hai vị lão tổng một người cầm hoa tươi, một người cầm giỏ trái cây.

Lúc này sắc trời đã tối, sân bệnh viện đã lên đèn.

Thư kí Trần chờ ở ngoài sân, nói với Quý Thanh Đường: “Tình huống hiện tại của Sở tổng không tiện gặp nhiều người ngoài, một mình cô đi lên là được rồi.”

“Được.” Quý Thanh Đường lên tiếng.

Thư kí Trần cầm theo quà thăm bệnh dẫn Quý Thanh Đường lên lầu.

Tới trước cửa phòng bệnh, tình cảm thư kí Trần ấp ủ một đường rốt cuộc bùng nổ, thanh âm mang theo sự run rẩy rất thật, nức nở nói: “Tiểu Đường, Sở tổng kỳ thật còn đang hôn mê, chưa tỉnh lại……”

Biểu tình của Quý Thanh Đường chấn động, “Chưa tỉnh?”

“Cho nên không có tiện để những người khác vào thăm, tin tức này không thể để lộ ra ngoài.”

Quý Thanh Đường ngơ ngẩn nhìn thư kí Trần, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch.

Sau một lúc lâu, cô nhẹ hít một hơi, nói: “Anh ấy tốt số, sẽ không có việc gì.”

Thư kí Trần đẩy cửa ra, thấp giọng nói: “Vào đi,tôi ở bên ngoài đợi.”

Má!Tôi cũng tồi thật! Vì để làm tròn trọng trách của một cấp dưới, lương tâm tôi bị chó nhai mất rồi!

Trong phòng bệnh sáng choang.

Quý Thanh Đường vừa vào cửa, liếc mắt một cái liền thấy Sở Tiêu Hành đang nằm ở trên giường bệnh.

Mùi nước sát trùng nồng nặc khắp phòng, máy móc chữa bệnh phát ra những tiếng tích tích nhỏ.

Anh nhắm hai mắt, sắc mặt tái nhợt, mu bàn tay còn cắm kim truyền dịch.

Quý Thanh Đường nhẹ nhàng đến gần Sở Tiêu Hành, khi nhìn lại gần gương mặt kia, thon gầy cùng tái nhợt càng thêm chói mắt.

Quý Thanh Đường cúi người xuống, chậm rãi vươn tay, ngón tay run rẩy đặt lên trán anh, đầu ngón tay một mảnh lạnh lẽo.

Cô chưa từng thấy bộ dáng anh yếu ớt như vậy,anh vẫn luôn là kiêu ngạo, khí phách, không kiêng nể gì,tựa như thế giới này có bị mưa gió mài giũa cũng sẽ không khiến anh mảy may mềm yếu.

“Sở Tiêu Hành……”Cô vừa mở miệng, thanh âm khàn khàn lại chật vật, không thể thốt ra được từ khác.

Quý Thanh Đường đi ra khỏi phòng bệnh trước khi cảm xúc bị mất khống chế.

Thư kí Trần canh giữ ở bên ngoài, đưa cho cô một tờ khăn giấy.

Quý Thanh Đường sau khi ổn định lại cảm xúc, hỏi: “Bác sĩ nói như thế nào?”

Thư kí Trần hàm hồ nói, “Cô cũng đừng quá lo lắng, bác sĩ nói chỉ cần có thể tỉnh lại là đã vượt qua kì nguy hiểm. Có lẽ,tồi nay cô tới thăm ngài ấy, ngài ấy cảm giác được, ngày mai liền tỉnh……”

“Nếu không cô lại vào nói chuyện với ngài ấy? Bác sĩ nói, tuy rằng ngài ấy chưa có tỉnh lại, nhưng có ý thức, nói chuyện với ngài ấy nhiều chút, tốt nhất là nói những lời làm cảm xúc ngài ấy có dao động sẽ giúp ngài ấy tỉnh lại.” Thư kí Trần thở dài một hơi, nói, “Sở tổng vẫn luôn không thân thiết với người nhà, những người khác nói với ngài ấy cũng không biết nói cái gì, chỉ có cô……”

“Được.” Quý Thanh Đường lên tiếng, lại lần nữa vào phòng bệnh.

Thư kí Trần trấn an: “Cô đừng khổ sở, không có việc gì, Sở tổng sẽ tỉnh.”

…… Cái này là sự thật, ngài ấy khẳng định sẽ tỉnh!

“Ân.” Quý Thanh Đường gật đầu.

Quý Thanh Đường đi vào phòng bệnh, ngồi ở trên ghế bên mép giường, lẳng lặng nhìn Sở Tiêu Hành, nỗi lòng phập phồng không ngừng.

Cô chậm rãi mở miệng nói: “Trong khoảng thời gian này tôi đã suy nghĩ cẩn thận, kỳ thật trước kia thích anh là vì ân tình.Anh vào lúc tôi không có nơi nương tựa đã xuất hiện như chúa cứu thế, kéo tôi ra khỏi vũng bùn. Là anh làm tôi không còn b·ị đ·ánh, anh cho tôi đi học đàng hoàng thay đổi vận mệnh,anh còn đưa tôi đến thành phố C, cho tôi thấy được một thế giới khác. Anh gieo một hạt giống trong lòng tôi, từ đấy cuộc đời của tôi có hy vọng, có khát khao……”

Sở Tiêu Hành: “…………”

Lông mi người đàn ông run rẩy.

“Anh rất có ý nghĩa với tôi, giống như một điểm tựa tinh thần, như một ngôi sao chỉ đường, những thứ này sâu hơn tình yêu, nhưng tôi lại tưởng nhầm là tình yêu. Thực xin lỗi, là tôi một bên tình nguyện, đều là tôi sai.Tôi hiện tại chỉ muốn bắt đầu cuộc sống của chính mình.”

Sở Tiêu Hành: “…………”

Được rồi,em đừng nói nữa! Những lời này anh không muốn nghe!

Sở Tiêu Hành đã cảm thấy vô cùng hối hận,anh đáng lẽ không nên nghe theo chủ ý của Trần Lạc.

Lời nói hiện giờ của cô, mỗi một câu đều như một lưỡi dao đâm vào tim anh.

Anh vốn dĩ đang hồi phục cũng không tệ lắm, lúc này sắp bị tắc thở cần c·ấp c·ứu rồi.

Cửa phòng bệnh không đóng chặt, thư kí Trần đang đứng ở ngoài cửa nghe thấy hết những lời của Quý Thanh Đường.

Từng câu cô nói tuy rằng rất nhẹ nhàng nhưng lại làm lông tơ của anh ta dựng đứng lên.

…… Không thể nói thêm mấy câu như thế được!

Nếu Sở tổng không thể khống chế được mà ngồi bật dậy,vậy thì vở diễn này xem như xong rồi!

Thư kí Trần nhanh chóng quyết định vào phòng bệnh, đi đến bên cạnh Quý Thanh Đường, thấp giọng khuyên nhủ: “Nếu không cô đi về nghỉ ngơi trước đi?”

Quý Thanh Đường nói: “Không sao, tôi có thể ở lại đây cùng anh ấy. Không phải cần nói chuyện với anh ấy sao?Tôi nói chuyện với anh ấy nhiều hơn chút.”

Thư kí Trần lặng lẽ liếc mắt nhìn Sở Tiêu Hành trên giường một cái, nhận thấy sắc mặt của anh còn trắng hơn cả cô lúc mới bước vào phòng.

Dựa theo kịch bản, là cô sẽ nói mấy lời đường mật, tỷ như nói mấy câu thâm tình linh tinh……

Ai biết cô nương này không hề làm theo kịch bản, cốt truyện phát triển chuyển biến bất ngờ!

Thư kí Trần nói với Quý Thanh Đường: “Đợi chốc nữa bác sĩ còn phải qua đây kiểm tra định kì, cô đợi cũng không có tiện, đi về trước đi, ngày mai lại đến.”

“Được.” Quý Thanh Đường đứng dậy,theo ý thư kí Trần rời khỏi phòng bệnh.

Thư kí Trần tiễn cô xuống dưới tầng, lại chuẩn bị xe đưa cô về rồi mới đi vòng vèo về phòng bệnh.

Sở Tiêu Hành trợn mắt nhìn trần nhà, gương mặt tái nhợt căng chặt lại, không biết đang nghĩ cái gì, hơi thở càng ngày càng nặng nề.

Tuy rằng anh cái gì cũng chưa nói nhưng trên thiết bị đo chỉ số, điện tâm đồ dao động rất lớn tựa như ngọn núi chênh vênh.

Thư kí Trần cảm thấy điện tâm đồ còn dao động như vậy, Sở tổng sẽ thật sự có vấn đề.

Anh ta nơm nớp lo sợ đi đến trước giường, mở miệng trấn an: “Tiểu Đường nhất định là vì muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngài tỉnh lại nên mới nói như vậy…… Bạch nương tử cũng là báo ân Hứa Tiên mà, nhưng bọn họ vẫn truyền lưu tình yêu thiên cổ kinh điển a……”

“Trần Lạc.” Sở Tiêu Hành lên tiếng, thanh tuyến trầm thấp lạnh nhạt.

“……” Thư kí Trần thình lình run lên.

“Trở về thu dọn đồ dạc, chờ lệnh điều đến Châu Phi.”

“Sở tổng……” Thư kí Trần kêu rên một tiếng, chỉ kém quỳ gối trước mặt kim chủ ba ba, “Tôi không phải cố ý……Tôi không biết phương pháp đánh thức của Tiểu Đường lại kì cục như vậy…… Sở tổng, ngài cho tôi một cơ hội nữa đi.”

“Sở tổng, mấu ngày nữa tôi lại để Tiểu Đường đến thăm ngài…… Ngài lại từ từ nói chuyện với cô ấy……”

“Sở tổng,ngài hãy giữ tôi lại…… Tôi là người bên cạnh ngài hiểu rõ Tiểu Đường nhất……”

…………

Hôm nay, khi Quý Thanh Đường đang kiểm tra công trình đang thi công, thư kí Trần gọi điện thoại đến.

“Tiểu Đường, tin tốt, Sở tổng tỉnh rồi!”Thanh âm kích động của anh ta vang lên.

Quý Thanh Đường khựng bước, đứng yên tại chỗ, sau một lúc lâu, nhẹ nhàng hỏi ra một câu, “Thật không?”

Thư kí Trần lên tiếng khẳng định: “Đúng vậy! Đã tỉnh! Sở tổng muốn gặp cô!”

Quý Thanh Đường ngẩng đầu, nhìn ánh nắng chiếu trên nhà cao tầng, ánh mặt trời rơi vào đáy mắt cô, xua tan mây mù, “Nếu anh ấy đã tỉnh thì tôi không qua nữa. Các anh cứ chăm sóc anh ấy tốt.”

Thư kí Trần nói: “Tuy rằng ngài ấy tỉnh lại nhưng mà trạng thái không tốt,lúc nào cũng có thể hôn mê…… Tiểu Đường, cô vẫn là đến xem đi……”

“Tiểu Đường, chỉ có cô là thật sự quan tâm đến Sở tổng…… Trừ bỏ cô, không ai quản ngài ấy ch·ết hay sống……” Khi thư kí Trần nói ra những lời này tự mình còn thấy ê răng.

Vì miếng cơm manh ái, anh ta đã biến thành cái dạng gì!

“Hơn nữa, qua đây xem tình huống của ngài ấy cô cũng yên tâm hơn a……”

Thư kí Trần khuyên mãi, Quý Thanh Đường rốt cuộc mới lên tiếng, “Được,tôi qua đấy nhìn xem.”

Sau khi cúp điện thoại, thư kí Trần cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Sau khi Quý Thanh Đường bàn giao lại công việc,lái xe đến bệnh viện.

Thư kí Trần sớm đã chờ ở cửa bệnh viện,trên đường cùng Quý Thanh Đường đến phòng bệnh, uyển chuyển nhắc nhở: “Sức khoẻ của Sở tổng còn đang suy yếu, Tiểu Đường,cô tận lực chú ý chút, đừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến ngài ấy……”

Quý Thanh Đường nói: “Vậy anh không nên gọi tôi tới,tôi xuất hiện sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến anh ấy.”

Không chỉ phát sinh tranh chấp ở ngoài cửa khách sạn,cô còn báo cảnh sát……

Anh nhất định đã vô cùng tức giận.