Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về

Chương 32

Quý Thanh Đường kinh ngạc trong nháy mắt sau đó lập tức thu hồi ánh mắt.

Tâm niệm vừa động, cô chủ động khoác tay Cố Diệc Hoằng, nói: “Đồ ăn tới rồi, đi lấy đi.”

Trên mặt cô mang theo nụ cười thân mật, kéo anh đi về phía trước.

Cố Diệc Hoằng ngây ngốc, hạnh phúc tới quá đột ngột,anh ta còn chưa phản ứng lại, ngây ngốc đi theo cô đi về phía trước, trên mặt có chút mờ mịt lại cầm lòng không đậu mà cong môi lên.

Quý Thanh Đường đi đến trước mặt người giao hàng, đang chuẩn bị nhận lấy túi, một bàn tay thon dài trắng nõn đã vươn tới, chế trụ cổ tay của cô, sức lực của bàn tay kia rất lớn, dùng sức một cái kéo cô sang một bên.

Sở Tiêu Hành bắt lấy tay Quý Thanh Đường, mang theo cô đi về phía trước, vừa đi vừa nói: “Cùng anh trở về.”

Gương mặt người đàn ông rất sắc bén, khi không mang theo cảm xúc lạnh lẽo dọa người.

“Buông tay!” Quý Thanh Đường muốn tránh thoát, “Anh buông tôi ra!”

Cố Diệc Hoằng một giây trước còn thoáng như bước lên mây, cả người lâng lâng, giây tiếp theo liền xuất hiện biến cố bất ngờ.Anh ta sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại, nhanh chóng tiến lên, chế trụ bả vai Sở Tiêu Hành, trầm giọng nói: “Anh làm gì?!”

Sở Tiêu Hành lạnh lùng nhìn anh ta, “Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy.”

“Sở Tiêu Hành,hai người đã chia tay rồi.” Cố Diệc Hoằng nhíu mày,anh ta biết chuyện hai người họ yêu nhau từ chỗ Quý Thanh Dương, hơn nữa người đàn ông trước đây làm cô đau khổ như vậy chính là Sở Tiêu Hành.

“Nga?Anh còn biết rõ hơn tôi sao?” Sở Tiêu Hành cười lạnh.

“Anh buông cô ấy ra trước!” Cố Diệc Hoằng thủ sẵn vai Sở Tiêu Hành, thấy anh không có ý định buông ra, đấm một quyền qua. Khi Sở Tiêu Hành tránh đi, Quý Thanh Đường thuận thế tránh thoát khỏi sự kiềm chế của anh.

Sở Tiêu Hành bắt lấy nắm tay của Cố Diệc Hoằng, dứt khoát lưu loát ngoặt cánh tay của anh ta, trở tay đấm anh ta.

Bảo vệ và người mở cửa xe của khách sạn nhanh chóng chạy tới,kéo hai người ra.

Quý Thanh Đường đứng ở bên cạnh Cố Diệc Hoằng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Sở Tiêu Hành nói: “Anh liên tục quấy rối tôi,tôi đã báo cảnh sát.”

Sự thịnh nộ trên mặt Sở Tiêu Hành rút đi, tràn đầy mỉa mai nhìn hai người bọn họ, trầm cười một tiếng, nói: “Giỏi thật.”

Quý Thanh Đường không để ý tới anh nữa, nắm tay Cố Diệc Hoằng, đi về phía khách sạn.

Sở Tiêu Hành gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ, đôi bàn tay đang nắm chặt kia như một con dao đâm vào tim làm lòng anh đau như cắt.

“Anh cho rằng em là bởi vì chuyện Hứa Tri Li mà chịu ủy khuất, xem ra là anh sai rồi.”

“Em bất quá chính là thay lòng đổi dạ.”

Thanh âm lạnh băng của anh giống như lưỡi dao sắc bén: “Tình cảm của em là thứ rẻ mạt nhất mà anh từng thấy!”

Cố Diệc Hoằng cảm giác được bàn tay đang nắm lấy tay anh kia bỗng nhiên nắm chặt, hơi hơi run rẩy.

Anh ta rút tay ra, ôm lấy bả vai cô, dẫn cô bước nhanh đi vào khách sạn.

Khi đi đến trước thang máy, Cố Diệc Hoằng buông tay ra, ấn nút thang máy.

Hai người lần lượt bước vào thang máy, Cố Diệc Hoằng lấy thẻ phòng ra quẹt, thang máy từ từ đi lên.

Trên mặt Quý Thanh Đường không có cảm xúc gì, Cố Diệc Hoằng muốn cùng cô nói chuyện lại không biết mở miệng như thế nào.

Một tiếng ting nhỏ, cửa thang máy mở ra.

Sau khi Quý Thanh Đường đi ra khỏi thang máy, nói với Cố Diệc Hoằng: “Xin lỗi, vừa rồi em thấy Sở Tiêu Hành nên mới cố ý tới gần anh.”

Cố Diệc Hoằng khẽ nhếch khóe môi, cười thoải mái, “Anh lúc đầu còn không hiểu, lúc sau thì đã biết rồi. Nếu anh ta vẫn còn dây dưa với em, này vẫn có thể xem là một biện pháp tốt.”

Quý Thanh Đường nói: “Hiện tại tâm tình em có hơi loạn, không muốn để anh em phát hiện.Anh đi vào trước đi, cứ bảo em gặp được bạn nên lên sau.”

Cố Diệc Hoằng: “Vậy em……”

Quý Thanh Đường nói: “Em tùy tiện đi dạo một chút là ổn thôi.”

“Anh đi cùng em nhé?”

“Không cần,em muốn một mình tĩnh tâm.”

“Được……”

Quý Thanh Đường một mình một người, đến tầng 28.

Mua một bao thuốc lá, gọi một ly rượu đặc chế, ngồi ở trên sân thượng.

Vị trí này có thể quan sát cảnh thành phố về đêm, tốp năm tốp ba người trẻ tuổi ngồi ở chỗ này uống xoàng, cảm thụ cuộc sống về đêm.

Một lát sau, Cố Diệc Hoằng nhịn không được theo lên đây.

Anh đoán cô là tới nơi này, sau khi đi một vòng, quả nhiên phát hiện ra Quý Thanh Đường.

Cô một mình ngồi ở đó, trong tay kẹp một điếu thuốc, tư thế thành thạo h·út th·uốc, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ ngoan hiền đáng yêu lúc sáng.

Cố Diệc Hoằng đi đến đối diện cô ngồi xuống, nói: “Anh cũng không muốn đánh bài nữa, cùng nhau ngồi đi.”

Quý Thanh Đường giương mắt,anh vội nói, “Em yên tâm,anh sẽ không nói lời nào, không quấy rầy……em.”

Khi chữ cuối cùng vừa thốt ra, trong lòng anh vô cùng chua xót, bởi vì anh nhìn thấy đôi mắt bồ câu kia của cô ngấn nước.

Cô cắn khóe môi, nói: “Không có gì.”

Cố Diệc Hoằng cũng gọi một ly rượu.

“Tới, uống một ly, quên hết mọi muộn phiền.”Anh nâng ly rượu lên.

Quý Thanh Đường cầm ly rượu lên khẽ cụng ly vố anh ta, chậm rãi đưa vào trong miệng, tư vị nùng liệt đảo quanh đầu lưỡi, chảy xuống cổ họng.

“Em đừng để mấy lời Sở Tiêu Hành nói ở trong lòng.Cũng đã chia tay rồi, anh ta nói cái rắm gì cũng không liên quan!” Cố Diệc Hoằng khuyên giải an ủi.

Quý Thanh Đường cười cười, rít một hơi thuốc lá, nói, “Nhưng câu nói kia của anh ta rất đúng, ở trong mắt anh ta em chính là một thứ rẻ tiền, từ đầu đến chân đều rẻ tiền, bao gồm cả tình cảm của em.”

“Em đừng nói như vậy……” Cố Diệc Hoằng khổ sở nói.

Quý Thanh Đường lắc lắc ly rượu, nhìn chất lỏng màu rực rỡ trong ly, nói: “Không có gì, đều là em cam tâm tình nguyện.Em còn phải cảm ơn anh ta đã cho em một giấc mộng đẹp, lại làm em tỉnh táo lại.”

Cô gái đã nhớ thương anh từ nhỏ đã tỉnh ngộ.

Cho dù bị anh làm tổn thương, thanh xuân cô không có tiếc nuối.

Từ nay về sau, hai người không cần có liên quan gì tới nhau nữa.

Nước mưa hoà cùng gió thổi qua tới, Cố Diệc Hoằng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, nói: “Trời mưa, trời có hơi lạnh, chúng ta đi vào ngồi đi.”

Quý Thanh Đường gật đầu, đứng lên, theo Cố Diệc Hoằng đi vào.

Trời thình lình đổ cơn mưa, người đi đường chợt giảm bớt.

Từng hạt mưa bụi trong suốt đan xen chảy xuống, bao phủ một khoảng, trong không khí trộn lẫn với mùi của đất.

Sở Tiêu Hành đi ra từ đồn công an, một mình lang thang không có mục tiêu đi ở bên đường.

Anh mua một gói thuốc lá và một cái bật lửa ở cửa hàng tiện lợi ven đường. Xé bao bì, rút một điếu thuốc ra, dùng bật lửa bậc lửa, hút một hơi liền nhăn lại mày. Cửa hàng tiện lợi không có loại thuốc lá mà anh hay hút, mùi thuốc lá rẻ tiền, làm anh mới hút hai hơi đã phải

dập điếu ném vào thùng rác.

Trời đổ mưa phun làm ướt tóc và quần áo của anh, anh tựa như không có cảm giác gì, hai tay đút túi, cố đi về phía trước.

Mặc dù nói ra những lời tàn nhẫn, vẫn không thể kiềm chế mà đau lòng, đau đến nỗi anh gần như tê liệt với thế giới này.

Một đôi tình lữ che chung một cây dù đi qua bên cạnh anh.

Cô gái quay đầu lại nhìn anh vài lần, nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Đằng sau có một soái ca, siêu đẹp, rất có khí chất, chỉ là hình nhiw đang thất tình……”

Chàng trai chỉ liếc mắt nhìn một cái liền quay đầu, ôm bả vai cô gái, bất mãn nhéo nhéo, “Dưới mí mắt của anh mà còn dám nhìn người đàn ông khác à? Có phải còn muốn đi xin phương lạc không?”

“Nào có, chỉ là nhìn thôi.” Cô gái nhón chân, hôn lên má cậu ấy, “Bảo bảo nhà em là đẹp trai nhất!”

Chàng trai hừ nhẹ một tiếng, vừa lòng ôm cô ấy đi xa.

Sở Tiêu Hành nhìn hai người đi xa, nhớ tới một ngày mưa trước đây……

Anh đi ra khỏi công ty sau một cuộc họp, liền thấy cô đứng ở bên ngoài một quán cà phê góc đường. Một tay cầm ô, một tay cầm ly cà phê.

Đoạn đường ấy là trung tâm thương mại CBD, người đến người đi như nước chảy.

Cô mặc một chiếc váy, che một cái ô trong suốt, mái tóc dài rũ xuống bả vai, ngọn tóc bị gió thổi bay.

Dòng người đông đúc dường như chỉ còn là màu đen trắng, chỉ còn lại sắc thái của cô, tiên minh lại động lòng người, làm anh chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy.

Chờ sau khi những người gần anh tản đi,cô nhẹ nhàng đi trên bậc thang, đi đến bên cạnh anh, trên mặt nở một nụ cười tươi.

Ba tiếng trước anh đã nhắn cô, đợi ở chỗ này một lúc, sau khi kết thúc có thể cùng nhau đi ăn cơm. Nhưng cuộc hội nghị kết thúc muộn hơn một tiếng so với dự tính.

Anh không biết cô đã đến từ lúc nào, nhưng thấu bộ dáng vui vẻ của cô cũng không hỏi nhiều.

“Buổi tối muốn ăn cái gì?”Anh hỏi cô.

“Ăn gì cũng được.”Cô cười lên tiếng.

“Gì cũng được có thể ăn được sao?” Anh nhướng mày nhìn cô.

“Vậy, ngày mưa, ăn lẩu đi.” Cô đề nghị.

“Khẩu vị quá nặng, không muốn ăn.”

“Món Nhật?”

“Ăn ít sinh thực.”

“Cơm Tây?”

“Không có hứng thú.”

“Vậy……anh muốn ăn cái gì?”

Anh nhìn gương mặt lộ vẻ buồn rầu của cô, hàm răng trắng nhẹ nhàng cắn cánh môi, nhịn không được ghé vào bên tai cô nói: “Em.”

“……”Cô ngẩn ra, hiểu được anh là đang trả lời câu hỏi vừa rồi, trong phút chốc đỏ mặt, lẩm bẩm nói, “Chẳng đứng đắn gì cả.”

“Anh không đứng đắn sao?”Anh đứng thẳng người, hai tay đút túi, muốn cười nhưng nhịn cười nhìn cô, trên người mặc nguyên một bộ tây trang, trên cổ áo còn đeo cà vạt quy củ. Vô hình trung lộ ra khí chất tự phụ, mang theo sự lãnh đạm.

Cô rũ mắt, bên tai phiếm hồng, nói: “Về nhà em có thể nấu cơm cho anh ăn.”

“Có thể.”Anh gật gật đầu.

Khi hai người bước xuống bậc thang, nước mưa bắn tung tóe lên đôi giày cao gót da dê của cô, cô lẩm bẩm nói: “Đôi này mà dính nước mưa thì hỏng mất……”

“Hỏng rồi thì vứt đi.”Anh thuận miệng nói.

“Nhưng mà em rất thích nó nha.”Cô kéo cánh tay anh, mang theo chút dè dặt chờ mong, nhìn anh nói, “Anh cõng em được không?”

Anh trầm mặc vài giây, không có đáp lời.

Cô thấy vậy, mở miệng nói trước: “Em chỉ tuỳ tiện nói vậy thôi, hỏng rồi cũng không có biện pháp.”

Hai người đi xuống chỗ đất bằng,anh nắm tay cô đi đến dưới mái hiên, ngồi xổm xuống, nói: “Đi lên đi.”

“……??” Cô kinh ngạc nhìn anh.

“Chỉ cho em ba giây đồng hồ, một, hai……”

Em còn chưa mở miệng đếm số thứ ba, cô đã vội leo lên, như là sợ anh sẽ hối hận,hai tay ôm lấy cổ anh.

Hai tay anh vòng ra sau lưng nâng người cô lên, đứng lên.

Cô vùi đầu vào lưng anh, trộm cười.

“Chú ý bung dù.”

“Úc úc……”

“Hình như đây là lần đầu tiên anh cõng người khác.”

“Không phải, trước đây anh đã từng cõng rồi.”

“Em biết?”

“Phải nha! Bởi vì người anh cõng chính là em nha!”Cô nhẹ nhàng lên tiếng, trong giọng nói là sự mừng thầm cùng ngọt ngào không thể che giấu.

“Phải không?”

“Đúng rồi! Lần em suýt chết đuối lúc còn nhỏ, là anh cõng em đi bệnh viện. Còn có, lần anh đưa em ra khỏi nhà, cũng là anh cõng em đi bệnh viện.”

“Không quá nhớ rõ.”

“Em nhớ rõ là được.”Cô tiến đến bên tai anh, thấp giọng nói, “Tiêu Hành ca ca, cảm ơn anh.”

Nói xong, lại hôn lên má anh một cái.

“Em đây là báo ân, lấy thân báo đáp?”Anh cười khẽ.

“Không phải.Em là thích anh.”

“Nga?Thích nhiều bao nhiêu?”

“Đặc biệt đặc biệt thích.”

“Có bao nhiêu đặc biệt?”Anh lại hỏi, trong giọng nói mang theo ý cười.

Cô gái nhưng thật ra bị hỏi đến sửng sốt, sau một lúc lâu, nhẹ nhàng nói, “Em cũng không biết có bao nhiêu đặc biệt,em muốn dâng cả thế giới đến trước mặt anh, nhưng mà em không có, em chỉ có thể dâng bản thân mình cho anh.”

Em muốn dâng toàn bộ thế giới đến trước mặt anh.

Nhưng là em không có,em chỉ có thể dâng bản thân mình cho anh……

Khi trong đầu Sở Tiêu Hành vang lên những lời này, trái tim như từ trời cao rơi xuống ——

Quăng ngã dập nát, đau đến mức anh khó có thể hô hấp.

Trời mưa càng ngày càng to, trong làn mưa nặng hạt, một luồng ánh sáng chiếu qua.

Anh cứ lơ đãng thẳng khi có tiếng còi đến chói tai vang lên.