Tiếng ve kêu râm ran khắp nới cũng dường như ngưng đọng bởi tiếng vang này.
Sở Tiêu Hành bị đánh không kịp trở tay, trên gương mặt trắng nõn hiện lên dấu tay nhàn nhạt.
Anh quay mặt đi, nhìn về phía Đường Đường, vẻ mặt không thể tin được, cô cư nhiên dám đánh anh.
Gió đêm thổi qua hai người.
Sau khi Đường Đường tát anh xong, lui về phía sau một bước, tay cô không khống chế được mà run rẩy.
Sở Tiêu Hành gắt gao nhìn chằm chằm cô, cả người toát ra lửa giận.
Đường Đường rất ít khi nhìn thấy bộ dáng tức giận đến như vậy của anh.
Anh cơ hồ sẽ không tức giận, không cao hứng cũng chỉ hờ hững lạnh lùng.
Duy chỉ có một lần duy nhất anh nổi giận là rất nhiều năm về trước……
Đường Đường nhìn vào đôi mắt kia, tựa như nhìn thấy lại cảnh xưa……
Lúc đấy cũng là buổi tối của một mùa hè, nhưng oi bức, ẩm ướt, ngột ngạt.
Trong căn phòng khách nhỏ hẹp, trên bàn cơm bày những món ăn mới vừa nấu xong.
Đường Thần đang đi chơi cùng mấy đứa trẻ con nhà hàng xóm còn chưa về, Chu Tuệ đi ra ngoài, đến từng nhà gọi tên cậu, thanh âm không ngừng vọng tới, “Thần Thần…… Thần Thần…… Về nhà ăn cơm……”
Mà cô đang rúc ở một góc phòng, gậy trúc rơi lên người cô từng roi từng roi một.
Người đàn ông cả người đầy mùi rượu đến buồn nôn, dồn cô vào một góc, không kiêng nể gì quất đánh cô.
Mặc kệ cho cô khóc thuý thít như thế nào, xin tha ra sao, tránh né như thế nào, những đòn roi vẫn cứ rơi xuống người cô, đòn sau còn mạnh hơn đòn trước, tựa như đang ở dưới địa ngục.
“Tao quản không được mày nữa rồi đúng không……”
“Đi ra ngoài kiếm tiền cho bố mày sớm một chút, trong nhà không nuôi nổi một đứa tốn gạo như mày……”
“Còn dám đi tìm thầy giáo, tao đánh chết mày……”
“Có bản lĩnh thì cút ra khỏi nhà này đi, đừng có tiêu một đồng nào của bố mày nữa……”
TV trong nhà được mở lên, trước khi Chu Tuệ đi ra ngoài đã chuyển sang kênh Đường Thần thích, bật bộ anime mà cậu thích.
“Rukawa Kaede Rukawa Kaede. Chúng tôi thần tượng Rukawa Kaede, Rukawa Kaede đẹp nhất trai thế giới……”
“Tương Bắc đã đuổi kịp điểm số……”
Tiếng TV, tiếng chửi mắng của người đàn ông, tiếng đòn roi từ gậy trúc, tiếng khóc tuyệt vọng của một cô bé……
Trong căn phòng chật chội, các loại tạp âm hoà vào với nhau, xuyên vào lỗ tai cô, trở thành chốn địa ngục dành cho cô.
Bỗng có tiếng loảng xoảng, cửa nhà đang khép hờ đột nhiên bị đá văng ra!
Cô ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước mắt nhìn thấy bóng một người đàn ông cao lớn lại mờ ảo……
Cô vừa khụt khịt vừa lau nước mắt, thấy rõ được người kia, là anh trai lần trước cứu cô ở bên hồ.
Cô ôm hai chân rúc ở góc tường, nhút nhát sợ sệt nhìn anh.
Anh trai ấy nhìn cô một cái, ánh mắt trở nên cực kỳ đáng sợ.
Anh bỏ điếu thuốc đang ngậm trong miệng xuống, giật lấy cây gậy trúc trong tay Đường Đào, đột nhiên đánh vào chân ông ta mấy cái.
Đường Đào đau đến nhảy dựng lên, lạnh giọng hô: “Mày là ai? Sao mày lại xông vào nhà tao?”
Anh lại đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi, ánh mắt đảo quanh căn phòng một lượt.
Chàng thiếu niên mới 18 tuổi đã cao 1m9, cao hơn Đường Đào một cái đầu, khí thế áp người, đặc biệt là ánh mắt hung ác kia, tựa như một con dã thú ăn thịt người.
Anh đi đến trước bàn cơm, đem tàn thuốc cắm vào bát cơm mà Đường Đào còn chưa có ăn. Ngẩng đầu, nở nụ cười lạnh lẽo, trong mắt nổi lên tơ máu, nhìn chằm chằm Đường Đào nói: “Nếu ông dám đυ.ng vào cô bé dù chỉ là một đầu ngón tay thì tôi sẽ băm tay ông ra.”
Đường Đào run lên một cái, tỉnh cả rượu, hốt hoảng.
Trong một góc, cô nhìn chàng thiếu niên hung ác đang đi lại phía cô kia, nước mắt tuôn như mưa, trong lòng đột nhiên lại không còn sợ hãi nữa.
Anh ngồi xổm trước mặt cô, ôm cô lên……
Khi cô rơi vào vũng bùn, anh là người đã kéo cô lên……
…………
Đường Đường lập loè nước mắt, cô nhắm mắt lại, không nhìn Sở Tiêu Hành nữa.
Người này lưu lại rất nhiều dấu vết trong cuộc đời cô, nặng đến nỗi mỗi một kí ức về anh đều khắc sâu vào trong xương cốt cô.
Cô xoay người, nói: “Tôi nói rồi, về sau chúng ta nên giữ khoảng cách, tôn trọng lẫn nhau.”
Sở Tiêu Hành nhìn bóng dáng cô, sau một lúc lâu không nói gì.
Cô gái mặc một chiếc váy đỏ, ở dưới ánh trăng rực rỡ như ngọn lửa, lại lộ ra một tia bi thương, giống như một bông hoa hồng mọc trong bụi gai, lại như một con nhím cả người đầy vết thương.
Khi Đường Đường cất bước rời đi, anh mở miệng nói: “Em tức giận là bởi vì Hứa Tri Li sao?”
Cô không lên tiếng.
Anh tiếp tục nói: “Anh không có tí tình cảm nào với cô ấy cả.Hôn ước của anh với cô ấy cũng chỉ là vì lợi ích hai bên mà thôi.”
“Anh thừa nhận, không nói chuyện này trước với em là do anh sơ sẩy. Chỉ là em cứ giận mãi nên anh không có cơ hội giải thích.”
Đường Đường dừng bước.
“Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc rồi.” Giọng điệu của anh trở nên ôn nhu hơn, nói: “Đường Đường, về nhà với anh được không?”
Đường Đường lắc lắc đầu, “Mặc kệ anh với cô ấy là mối quan hệ như thế nào, chúng ta cũng đã kết thúc rồi.”
Trong lòng anh thấy chua xót, bước nhanh bắt lấy cánh tay cô, “Đường Đường……”
Cô bị anh xoay người lại, khi cô nâng cánh tay lên, bị anh kịp thời bắt lấy.
Anh cố chịu đựng sự chua xót trong lòng, cười nhẹ nói, “Hoá ra trước đây là giấu móng vuốt đi rồi.”
Đường Đường hất tay anh ra, lạnh lùng nhìn anh; “Sở tiên sinh, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi. Mong anh đừng đến quấy rầy tôi nữa.”
Anh liếʍ liếʍ khóe môi, nhéo cằm cô, nói: “Anh có đồng ý chia tay sao?”
Đường Đường cười lạnh lẽo lại hờ hững: “Tôi từ trước đến nay cũng chưa từng là bạn gái của anh, làm gì có chuyện chia tay mà anh nói chứ?”
Sở Tiêu Hành nhíu mày, “Em có ý gì?”
“Tôi ở bên cạnh anh, cùng lắm cũng chỉ là bạn giường, là trò tiêu khiển.”Cô lẳng lặng nhìn anh, nở một nụ cười châm chọc lại thoải mái, “Anh đã từng xem tôi là bạn gái sao?”
Sắc mặt Sở Tiêu Hành càng thêm khó coi.
“Kể cả không có Hứa Tri Li, tôi dù sớm hay muộn cũng sẽ chia tay với anh.Tôi không thể ở bên cạnh anh cả đời như vậy.” Đường Đường hất tay anh, hít sâu một hơi, nhìn trăng trên bầu trời, “Anh cứ coi như trước kia là tôi trẻ người non dạ, bây giờ đã trưởng thành, phải sống vì bản thân mình.”
Đường Đường nói xong, không hề liếc mắt nhìn anh, bước nhanh rời đi.
Sở Tiêu Hành ngơ ngẩn nhìn bóng dáng cô, ở một góc nào đó trong lòng ngừng sụp xuống.
…………
Thư kí Trần chờ ở trên xe, trong lòng thấy bất ổn.
Tối nay rốt cuộc anh ta cũng biết được, Đường Đường biến thành Quý Thanh Đường!
Cho nên dùng mấy tư liệu trước đây mới không tìm thấy cô!
Sở tổng đi tiệc tối, chắc sẽ gặp được cô ấy đi?
Trời má! Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi!Nếu Sở tổng phát hiện, cô sinh viên nghèo bốn năm trước anh nhận nuôi là thiên kim Quý gia thì sẽ có phản ứng như thế nào?
Không không không, hẳn là, ngài ấy còn có cơ hội níu kéo sao?
Tin Quý Minh Vũ tuyên bố tặng cho Quý Thanh Đường 10% cổ phần đã được lam truyền rộng rãi.
Cô đây là thiên kim hào môn hàng thật giá thật, lại còn xinh đẹp như vậy, sau này đám công tử theo đuổi cô ấy sẽ xếp hàng trải quanh đất nước.
Nhà bọn họ vô cùng muốn hợp tác cùng Sở tổng, lấy sự nghiệp chuẩn cmnr, theo đuổi con gái……
Không, ngài ấy từ trước đến nay chưa từng theo đuổi con gái.
Thư kí Trần đột nhiên lo lắng đến môi trường làm việc cho những người đồng nghiệp.
Nếu Sở tổng vẫn luôn gặp trắc trở với Tiểu Đường bên kia, cả người toả ra sát khí thì bầu không khí của toàn bộ công ty cũng sẽ không hề tốt đẹp.
Haizz, không bằng chấm dứt luôn, chia tay thì chia tay, yêu một người ngoan ngoãn hơn.
Thư kí Trần yên lặng gật đầu, Sở tổng, ngài có thể!
Ngàn vạn lần đừng có từ tổng tài lạnh lùng lãnh khốc sa đọa thành cậu nhóc điên cuồng đeo bám theo đuổi con gái nhà người ta.
Khi thư kí Trần đang mơ mộng bay bổng sắp viết được thành sách đến nơi thì tài xế xuống xe, mở cửa ghế sau ra.
Sở Tiêu Hành lên xe.
Thư kí Trần quan sát sắc mặt của ông chủ qua gương chiếu hậu, trông rất khó coi, thực…… Một lời khó nói hết.
Tài xế hỏi một câu: “Sở tổng, đi đâu ạ?”
Không thấy tiếng đáp lại.
Sở Tiêu Hành ngồi vắt chân, cánh tay chống ở trên đùi, bàn tay chống đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sau một lúc lâu, Sở Tiêu Hành ngẩng đầu, nói: “Đến Trần Lâm uyển đi.”
Xe khởi động, Sở Tiêu Hành tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm hai mắt lại, bầu không khí bên trong xe liên tục giảm nhiệt xuống.
Thư kí Trần thử thăm dò: “Sở tổng, hôm nay là sinh nhật Tiểu Đường……”
Sở Tiêu Hành đột nhiên mở mắt ra, “Sinh nhật?”
Anh mở di động lên nhìn, ngày 13 tháng 8.
Trong đầu lúc này mới loé lên, hôm nay là sinh nhật Đường Đường.
Anh biết là ngày này, nhưng chưa bao giờ chủ động nhớ kĩ, bởi vì mỗi năm cứ đến ngày này là Đường Đường đều sẽ chủ động tìm anh.
Mỗi năm sau khi đi làm về anh sẽ đưa cô ra ngoài ăn tối, trên đường về nhà cô sẽ bảo anh mua cho một cái bánh kem.
Năm thứ nhất anh còn chê cười cô, “Đã lớn như vậy còn thích bánh sinh nhật sao?”
Cô cười tủm tỉm nói: “Thích, siêu cấp thích. Về sau mỗi năm sinh nhật em, anh đều mua cho em một cái bánh kem, được không?”
“Chỉ cần em đừng bắt anh ăn là được.”Anh nhàn nhạt nói, xoa đầu cô, “Anh không thích đồ ngọt.”
“Thế không được,anh phải ăn cùng em nha, ăn một mình không vui.”Cô ôm cánh tay anh làm nũng.
Sau khi về nhà, cô lôi kéo anh ngồi vào trước bàn, nghiêm túc thắp nến, bảo anh hát chúc mừng sinh nhật cho cô.
Anh thấy tiểu cô nương tràn đầy hưng phấn, lại là sinh nhật, liền hát mấy câu tượng trưng.
Cô chắp tay trước ngọn nến cầu nguyện, “Em hy vọng sẽ kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, hy vọng sẽ được ở bên cạnh Tiêu Hành ca ca mãi mãi.”
Ánh nến hắt lên khuôn mặt xinh đẹp lại ngây ngô kia, anh cảm thấy lời ước ngày sinh nhật cô thật là ngây thơ, còn, có chút đáng yêu.
Xe chạy ở trên đường lớn, các cửa hàng ở hai bên đường rực rỡ muôn màu.
Sở Tiêu Hành tỉnh dậy từ trong hồi ức, đột nhiên nói: “Dừng xe.”
Xe dừng lại ở bên đường.
Sở Tiêu Hành xuống xe, tìm một cửa hàng bánh kem ở bên đường, chọn lấy một chiếc bánh kem.
Anh đã đi chọn bánh cùng cô bốn năm, biết cô thích màu hồng phấn, thích bánh hình trái tim, còn được trang trí bởi hoa hồng……
Sở Tiêu Hành chọn một cái na ná thế, bảo nhân viên cửa hàng đóng gói lại.
Khi anh xách theo bánh kem quay lại xe, nói với tài xế: “Quay về lại đi.”
Tài xế không chắc lắm, hỏi lại: “Đến trung tâm triển lãm ạ?”
“Ừ.” Sở Tiêu Hành lên tiếng.
Thư kí Trần nhìn một loạt thao tác thuần thục như nước chảy mây trôi lại cực kì mê hoặc này của Sở Tiêu Hành.
Tối nay là tiệc sinh nhật của Tiểu Đường, ở đấy không thiếu bánh kem đi?
“Sở tổng, cái này là ngài tặng cho Tiểu Đường sao?” Thư kí Trần hỏi.
“Ân.” Sở Tiêu Hành nhàn nhạt lên tiếng, “Không nhớ rõ sinh nhật cô ấy, cứ giận dỗi mãi, mấy lời nói lung tung cũng nói được.”
Thư kí Trần: “…………”
Ngài cho rằng chỉ cần tặng cho cô ấy một cái bánh kem là coi như không có việc gì sao?
Ngài thật đúng là hoàn toàn không hiểu gì về con gái cả a!
…………
Ở trong hội trường. Đồng hồ đã gần điểm 12 giờ
Những người còn ở lại bữa tiệc trên cơ bản đều là người thân và những bạn bè có quan hệ thân thiết với Quý gia với mấy người trẻ tuổi thích chơi đùa.
Chiếc bánh sinh nhật cao năm tầng được đẩy ra.
Quý Thanh Đường đứng ở trước bánh kem, mọi người đều đứng vây quanh cô, chờ cô cắt bánh kem.
Quý Thanh Đường dắt tay Quý Thanh Anh đến bên cạnh mình, đưa dao nhựa cắt bánh kem cho cô ấy, nói: “Hai chúng ta đều là thọ tinh, cùng nhau cắt bánh kem đi.”
(Thọ tinh: là người chủ sinh nhật)
Quý Thanh Anh chậm rãi vươn tay, nắm lấy cùng cô.
“Sinh nhật vui vẻ ——” “Sinh nhật vui vẻ ——”
Dưới những lời chúc của mọi người, hai cô cùng nhau cắt bánh kem.
Sở Tiêu Hành xách theo bánh kem quay trở lại tìm Đường Đường, đi vào trong hội trường.
Anh thấy Đường Đường đứng ở giữa đám người……
Bên cạnh cô là vợ chồng Quý Minh Vũ cùng Quý Thanh Dương, còn có mấy người bạn bè thân thích của Quý gia.
Dường như mọi ánh đèn đều chỉ chiếu lên mỗi người cô.
Cô đã thay sang một chiếc váy trắng tinh, trên đầu đội một cái vương miện kim cương.
Tất cả mọi người đều đang nhìn cô cười, mà cô ở trong đám người như một cô công chúa nhỏ toả ra ánh hào quang lấp lánh.