Sau Khi Bạch Nguyệt Quang Trở Về

Chương 11

Ba ngày sau, Đường Đường hoàn thành khoá luận tốt nghiệp.Cuộc sống sinh viên của cô chính thức tuyên bố kết thúc.

Chạng vạng, mấy người chị em chung ký túc xá tụ tập cùng nhau uống rượu trước khi chia xa.

Ở quán nướng vỉa hè ngoài trường học, bốn người liền ngồi xuống một cái bàn nhỏ thấp bé.Hàng cây hoè cao lớn xếp thành hàng, cành lá sum xuê, bóng râm bao chùm, hương hoa hòe nhàn nhạt bay trong không khí.

Phùng Thanh Chanh giơ chén rượu lên, nói: “Ly rượu này là để chúc chúng ta về sau đều thuận lợi.”

Đường Đường, Từ Lâm cùng Lâm Mộng Tiệp đồng thời nâng chén, bốn cái chén nhỏ cụng vào nhau, ly rượu sóng sánh.

“Chúc mừng Tiểu Lâm Tử đã thành công nhận được lời mời từ Sở Hoa!”

“Chúc mừng Mộng Tiệp thi lên thạc sĩ thành công.”

“Chúc mừng Thanh Chanh về nhà kế thừa gia nghiệp.”

“Ai…… Đường Đường, mày tính thế nào a?”

Ánh mắt ba người đồng thời nhìn về phía Đường Đường, đã sắp ra trường, mọi người đều có kế hoạch và con đường riêng của mình. Duy chỉ có mỗi Đường Đường tựa như không thèm để ý con đường tương lai sẽ đi như thế nào, cũng không đi ra ngoài tìm công việc.

“Tao a……” Đường Đường nhàn nhạt cười nói, “Không xác định,tính sau đi.”

Phùng Thanh Chanh nói: “Đại Ngưu không cần làm việc, tao thấy mày có tiềm năng làm đại lão trong ngành lưu động vốn nha.”

Lâm Mộng Tiệp nói: “Đường Đường nhà ta quá uy vũ! Đường phú bà!”

Từ Lâm nói: “Đường phú bà thắp sáng thiên phú như thế nào?”

Đường Đường bật cười, “Đừng hỏi, chính là bởi vì nghèo nha.”

Một bữa cơm ăn xong trong tiếng nói cười.

Từ Lâm cùng Lâm Mộng Tiệp đêm nay liền rời đi, đồ đạc đều đã thu dọn. Đường Đường với Phùng Thanh Chanh cùng đưa các cô ấy lên xe,vẫy tay chào tạm biệt.

Sau khi tiễn các cô ấy đi, Đường Đường cùng Phùng Thanh Chanh bước chậm dưới hàng cây râm mát trên sân trường, chậm rì rì đi về phía ký túc xá.

Khi đi ngang qua một cái ghế đá, Phùng Thanh Chanh nói: “Ngồi nghỉ một lát nhé?”

Hai người song song ngồi ở trên ghế đá, Đường Đường lấy ra một bao thuốc lá nhẹ cho nữ và bật lửa từ trong túi, rút ra một điếu, bật lửa kêu một tiếng tạch nhỏ, ngọn lửa thắp lên.

Đường Đường không có nghiện thuốc lá, mới đầu là bởi vì Sở Tiêu Hành hút thuốc nên học theo anh. Nhưng anh lại thật sự không thích trên người cô có ám mùi thuốc lá, sau khi bị anh nói,cô liền cơ hồ không hút nữa. Chỉ thỉnh thoảng khi nào phải suy nghĩ nhiều, áp lực quá lớn hoặc gặp ác mộng mất ngủ mới hút một điếu để giảm bớt sự lo âu. Nhưng tuyệt đối sẽ trốn anh hút.

Phùng Thanh Chanh biết Đường Đường hút thuốc, cũng biết gần đây, trong khoảng thời gian này cô hút thuốc đặc biệt thường xuyên.Cô ấy còn biết, Đường Đường thất tình.

Phùng Thanh Chanh ôm bả vai Đường Đường, trìu mến ôm cô nói: “Cũ chưa đi thì mới không tới.Kể cả Sở Tiêu Hành có trâu bò đến thế thì sao chứ? Tao không thiếu tiền,chỉ thiếu tình, không đủ yêu thì cút đi.”

Đường Đường cười một cái, đẩy cánh tay cô ấy ra, “Được rồi, mày đã an ủi tao rất nhiều lần, tao đã nói tao tao không sao rồi mà.”

Phùng Thanh Chanh cũng không chọc thủng mặt nạ của cô.Dựa theo kinh nghiệm của cô ấy, mức độ khổ sợ khi thất tình có quan hệ trực tiếp đến trình độ ưu tú của đối phương. Sở Tiêu Hành tài giỏi như vậy…… hẳn là có chút gian nan.

“Đáp ứng tao, lần sau tìm đối tượng nhất định phải dẫn đến cho mọi người gặp trước đã được không? Nếu không thích hợp thì phải lập tức ngăn chặn tổn thương.” Phùng Thanh Chanh nói.

Đường Đường cười gật gật đầu.

Phùng Thanh Chanh là thật sự đau lòng cho Đường Đường, người ta nói tình yêu tuổi học trò là thuần túy nhất, ngọt ngào nhất, mấy cặp đôi yêu nhau khác suốt ngày thân mật bám dính lấy nhau như đôi chim bồ câu. Nhưng cô suốt bốn năm, như một người không có tình yêu, cô đơn lẻ bóng……

Cứ kéo dài đến trước khi tốt nghiệp thì lộ bộ mặt thật, dứt khoát chia tay luôn.

Vẫn còn may đi, còn may là không có công khai, bằng không nếu để mọi người biết cô bị tổng tài vứt bỏ sẽ chê cười.

Ngày hôm sau, hai người thu dọn đồ đạc, cùng nhau rời khỏi trường.

Đã gần trưa,trời nắng gay gắt, hơi nóng từ trên mắt đất bốc lên.

Hai người đứng ở dưới tán cây chờ xe. Phùng Thanh Chanh nóng đến nỗi mặt đỏ hết cả lên, cầm cái quạt nhỏ quạt quạt.

Khi một chiếc Maybach lái qua đây, Đường Đường nói: “Người đón tao tới rồi.”

“…… A?” Phùng Thanh Chanh mờ mịt nhìn xung quanh.

Chiếc Maybach dừng ở ven đường, cửa xe mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi đi xuống.Vóc dáng người đàn ông thon dài,đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, mặc một bộ đồ đơn giản.

Phùng Thanh Chanh nhìn người đàn ông tiến lại gần hơn về phía này, kinh ngạc nói: “Người này…… Là người đến đón mày sao?”

Quý Thanh Dương đi lên trước, nhận lấy vali của Đường Đường, ngay cả chiếc ba lô cô đang đeo cũng lấy xuống, để ở trên vali.

Phùng Thanh Chanh ngơ ngác nhìn anh, thình lình run lên, cây quạt trong tay rơi xuống mặt đất, cô cũng không rảnh lo nhặt lấy, tiến lên một bước, bắt lấy cánh tay người đàn ông, kích động hỏi: “Anh là Quý Thanh Dương sao?”

Quý Thanh Dương dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Trong giây phút ánh mắt hai người giao nhau ấy, cặp lông mày lưỡi kiếm kia càng làm cô ấy thêm chắc chắn.

Phùng Thanh Chanh chỉ thiếu điều nhảy dựng lên tại chỗ, “Đúng là anh rồi!Là anh thật kìa!!”

“Nói nhỏ chút.” Đường Đường nhắc nhở.

Phùng Thanh Chanh ngẩn ra, lập tức ngậm chặt miệng, trên mặt là sự hưng phấn không thể che giấu.

Đại minh tinh Quý Thanh Dương, cô ấy cứ nhiên có thể gặp anh ở ngoài đời thật!

Đường Đường giới thiệu với Quý Thanh Dương: “Đây là bạn cùng phòng kí túc xá với em, cũng là bạn thân, Phùng Thanh Chanh.”

Quý Thanh Dương gật đầu, vươn tay về phía Phùng Thanh Chanh, “Chào em,anh là anh trai Tiểu Đường.”

Phùng Thanh Chanh vội vàng nắm lấy, trái tim nhỏ kích động đập thình thịch.

Khi điện thoại trong túi vang lên, cô ấy mới lưu luyến không rời buông tay ra, đi nghe điện thoại.

“Người đón tao cũng tới rồi.”

“Ân, đi đi, gặp lại sau.”

“Gặp lại sau.”

Phùng Thanh Chanh lưu luyến vừa đi vừa ngoái lại, nhìn thì như đang lưu luyến không muốn rời Đường Đường, kỳ thật ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người Quý Thanh Dương ở bên cạnh cô.

Quý Thanh Dương đẩy vali đi đến bên cạnh xe,nói với Đường Đường: “Em lên xe trước đi, anh cất đồ.”

Anh đem vali và ba lô của cô lần lượt cất vào trong cốp xe, khoá cốp, vừa quay đầu lại liền thấy Đường Đường vẫn còn đứng ở bên cạnh.

“ Trời nóng như này sao em không lên xe trước đi a.”Anh nói xong, mở cửa hàng ghế phía sau ra cho Đường Đường.

“Cảm ơn anh.” Đường Đường nói, khom lưng lên xe.

Quý Thanh Dương cười nhẹ một tiếng, lễ phép như vậy sao?

Sau khi Đường Đường lên xe, liền nghe thấy tiếng thông báo WeChat không ngừng vang lên.

Phùng Thanh Chanh tình cảm mãnh liệt mênh mông, mãn bình nhảy lên tự phù.

Phùng Thanh Chanh: “Quý ảnh đế thành anh trai mày khi nào vậy?”

Phùng Thanh Chanh: “Mày đến tột cùng còn có bao nhiêu chuyện lừa tao?”

Phùng Thanh Chanh: “Trong chốc lát tổng tài là bạn trai, trong chốc lát anh trai là minh tinh, mày là con cưng của trời sao?”

Phùng Thanh Chanh: “A a a a bên cạnh tao rốt cuộc là là nhân vật thần bí nào a!?”

Phùng Thanh Chanh: “Mau đem phương thức liên hệ của Quý ảnh đế giao ra đây tao liền tha thứ cho việc mày giấu mà không báo!”

Đường Đường sau khi biết thân thế của mình đã phải một mình tiêu hóa rất lâu, không có nói cho những người xung quang biết.Cô cảm thấy chuyện này quá vớ vẩn, giống như đang nằm mơ vậy, tràn ngập cảm giác không chân thật và không biết nên làm sao. Thẳng đến khi nhìn thấy báo cáo giám định đã được đóng dấu, cô mới xem như là chấp nhận sự thật.

Nhưng cô vẫn vô cùng xa lạ với gia đình hoàn toàn mới này……

Đường Đường: “Chuyện có chút phức tạp, lần sau gặp mặt nói rõ.”

Phùng Thanh Chanh: “Wechat của Quý ảnh đế [ mắt lấp lánh ]”

Đường Đường nói: “Tao sẽ hẹn anh ấy cho mày gặp mặt xin.”

Phùng Thanh Chanh: “Tao cư nhiên còn có cơ hội gặp mặt anh ấy! Yêu mày muốn chết bảo bối!Hôn một cái, moah moah!”

Đường Đường bỏ di động xuống, Quý Thanh Dương ngồi ở một bên nói: “Mẹ đang ở nhà xuống bếp, nói muốn tự mình nấu cơm cho em. Ba đang từ công ty chạy về nhà.”

Đường Đường gật gật đầu, nói: “Cảm ơn.”

Quý Thanh Dương mỉm cười: “Người một nhà, không cần khách khí.”

Đường Đường và Quý Thanh Dương đi vào đại trạch của Quý gia.Lần trước đã tới một lần,cô còn chưa quá thích ứng được, lấy lí do trường học phải kiểm tra từ chối ngủ lại. Nhưng hiện tại đã tốt nghiệp, cô đương nhiên phải về nhà ở.

Mạnh Trân nghe thấy trong sân vang lên tiếng xe, Quý Minh Vũ ở trên sô pha đối diện nói: “Bọn nó đã về rồi.”

Hai người đi đến bên cửa chính, đón Quý Thanh Dương cùng Đường Đường vào cửa.

Mạnh Trân nhìn hai anh em mang dung mạo giống nhau, hốc mắt lên men, một cỗ ướŧ áŧ trào ra tới.Bà vội vàng ngượng ngùng lau đi, lấy lại bình tĩnh.

Trên bàn cơm đã chuẩn bị xong bữa trưa, Mạnh Trân tự mình xuống bếp, dưới sự trợ giúp của người hầu đã nấu xong tám món ăn.

Người một nhà ngồi một bàn ăn cơm. Đã gần 22 năm xa cách mang đến cảm giác mới lạ, trong lúc nhất thời không có cách nào để loại bỏ ngay, hai vợ chồng phải khắc chế sự nhiệt tình, sợ đứa con gái mới vừa về nhà không thích ứng được.

Ăn cơm xong, Mạnh Trân dẫn Đường Đường lên nhà đến phòng cô, vừa đi vừa giới thiệu các phòng khác trên đường.

khi đi ngang qua một căn phòng đang đóng cửa, Mạnh Trân đẩy cửa ra, nói với Đường Đường: “Đây là phòng của Thanh Anh.”

Đường Đường đưa mắt nhìn vào bên trong, nhàn nhạt gật đầu, liền thu hồi tầm mắt.

Phòng cô ấy rất lớn, còn lớn hơn cả một ngôi nhà mà cả nhà cô ở ở dưới quê.

Mạnh Trân phát hiện Đường Đường không có hứng thú, không dẫn cô vào, nhìn thoáng qua sau đấy liền đóng cửa phòng lại.

Phòng của Đường Đường ở tầng 3, nguyên bản là phòng giải trí đánh đàn ca hát của Quý Thanh Anh, giờ được cải tạo thành phòng ngủ của Đường Đường. Phòng rất rộng rãi, lấy ánh sáng cũng rất tốt, bên ngoài nhìn ra một cái sân phơi và hoa viên. Trong hoa viên có những bồn hoa do Quý Thanh Anh gieo trồng.

Mạnh Trân giúp Đường Đường sắp xếp đồ đạc, đem quần áo từ trong vali lấy ra treo vào trong ngăn tủ, trong lúc nhất thời không nhịn được, nước mắt lại dâng lên.

Đường Đường vừa quay đầu lại, nhìn thấy bộ dáng của bà Mạnh, hỏi: “Làm sao vậy ạ?”

Mạnh Trân giơ tay lau đi nước mắt nơi khoé mắt, nghẹn ngào nói: “Con phải ở bên ngoài chịu khổ……”

Mấy cái bộ quần áo và túi xách này đều là đồ rẻ tiền, bà Mạnh càng nhìn càng chua xót.

“Cũng không có,con đây không phải khá tốt sao.” Đường Đường nói.

“Là bọn mẹ có lỗi với con……” Nước mắt bà Mạnh không ngừng chảy xuống.

Trên mặt Đường Đường lộ vẻ do dự, đi một bước tới gần bà ấy, vươn hai tay, nhẹ nhàng ôm lấy bà, vỗ nhẹ phía sau lưng, “Không phải do ba mẹ sai.Con thật sự khá tốt, được đi học, thuận lợi tốt nghiệp đại học.”

“Ân,con thực ưu tú.” Mạnh Trân tự đáy lòng nói.

So sánh với Quý Thanh Anh thành tích đã không tốt còn ham chơi, chỉ có làm người ta rầu thúi ruột, cuối cùng bất đắc dĩ phải đưa ra nước ngoài du học thì cái đứa con gái lưu lạc ở bên ngoài hơn 20 năm này thế nhưng lại sinh viên tốt nghiệp đại học hàng top.

Chạng vạng, Quý Thanh Dương gọi điện cho Đường Đường, “Buổi tối ra ngoài ăn cơm, được không?”

“Chỉ chúng ta hai thôi ạ?”

“Còn có Cố Diệc Hoằng.”

“…… Cố Diệc Hoằng?” Đường Đường có chút mơ hồ với cái tên này.

“ Là người lần trước đã lái xe đưa em đến bệnh viện ấy.”

“Nga.” Đường Đường tức khắc nhớ tới.

“Cùng nhau ăn một bữa cơm, cảm ơn cậu ấy lần trước đã giúp đỡ.”

“Ân.”

“ Anh ở bên này còn có chút việc chưa giải quyết xong, anh gửi địa chỉ qua cho em, em bảo tài xế đưa qua, chúng ta sẽ gặp nhau ở bên đấy, được không?”

“Được a.”

Đường Đường không có thói quen ra ngoài mang theo tài xế, quyết định tự mình bắt xe đi.

Quý Thanh Dương chọn một nhà hàng dành cho hội viên. Ở chỗ này không cần lo lắng paparazzi chụp lén, cách bài trí và đồ ăn ở đây đều không tồi, anh và bạn bè thường xuyên tới chỗ này ăn cơm.

Đường Đường vào nhà hàng, được người phục vụ dẫn đường đi vào phòng bao trước.

“Đường Đường.” Một tiếng gọi nhẹ truyền đến.

Bước chân Đường Đường khựng lại, hít nhẹ một hơi, thản nhiên xoay người.