Chương 15
Người đàn ông tên Hồ Khiên Dư này chính thức bước vào cuộc sống của tôi.Hắn rảnh thường hẹn tôi ăn cơm, hoặc đi đánh golf vào cuối tuần.
Tôi dần học được cách thích ứng với mọi tình huống.
Về nhà, thấy hắn ngồi trên sôfa xem giấy tờ, nghe thấy tiếng mở cửa, liền thoáng ngẩng đầu nhìn rồi lại cúi xuống làm việc.
Cùng nhau ăn cơm, gặp người quen của hắn, bị hỏi “Đây là …?” Tôi chỉ cần trả lời qua loa, nhận về nụ cười ám muội có lệ của người đối diện.
Khi công ty thám tử tư gửi mail đến, Hồ Khiên Dư đang ngồi ở phòng khách, xem phim. Còn tôi, đang ở phòng tắm, hưởng thụ không gian riêng của mình. Đây có lẽ là thời gian duy nhất còn thuộc về riêng mình tôi.
Hồ Khiên Dư gọi tôi một tiếng, âm thanh không lớn, bị tiếng nước át đi. Tôi quấn khăn tắm mở cửa, ló ra: “Anh nói cái gì?”
Nhưng trên sôfa không còn bóng dáng hắn – hắn đang đứng trước máy tính của tôi, quay đầu nhìn: “Em có mail.”
Tôi bất chấp cả người ướt sũng đi qua, nước trên tóc ròng ròng chảy xuống.
Trong ảnh chụp Hoàng Hạo nhiên đang ôm một người phụ nữ. Tôi ngẩng đầu, gặp Hồ Khiên Dư đang chăm chú nhìn mình. Hắn một lần nữa trở lại sôfa, tiếp tục xem phim.
“Anh không có gì muốn hỏi tôi sao?” Tôi thử.
Hắn nhìn ảnh chụp, không có chút phản ứng. Tôi không đoán được tâm tư của hắn, như vậy ngược lại càng có giải quyết.
“Em điều tra Hoàng Hạo Nhiên, muốn số cổ phần của Hằng Thịnh trong tay cậu ta.”
Hắn trực tiếp trả lời, không che dấu, ánh mắt nhìn thẳng lại đây.
“Chẳng qua, em sẽ không được như ý.” Hồ Khiên Dư tuyến bố như thẩm phán.
Ngạo khí trong mắt hắn, lại đột ngột đổi thành tự nhiên chân thành. Đúng lúc này, trên màn hình TV, cô gái ngẩng đầu 40 độ lên nhìn người yêu, mà người yêu của cô cũng từ trên cao nhìn xuống, nắm lấy tay cô nói: Lại đây, em!
Hồ Khiên Dư nắm lấy tay tôi, nói: “Lại đây, em!”
Tôi ngẩn người, cuối cùng vẫn bước, vừa đến trước mặt hắn, đã bị kéo ngồi xuống, khăn mặt trong tay cũng bị lấy đi.
Hồ Khiên Dư giúp tôi lau tóc, bàn tay nhẹ nhàng.
Tất cả dường như không có gì bất ngờ. Tôi giật mình phát hiện mình đã bắt đầu quen với sự tồn tại của hắn. Đối với sự chăm sóc của hắn, tôi đã không còn muốn kháng cự.
Như vậy rất nguy hiểm, tôi tự nhắc nhở mình.
“Tại sao anh biết anh ta sẽ không hợp tác với tôi?”
Tôi vẫn tò mò, Hồ Khiên Dư dường như biết điều gì đó, nên hắn mới có thể chắc chắn như vậy.
Đương nhiết tất cả chỉ là “dường như”.
Hắn cười, xuyên qua những sợi tóc hỗn độn, tôi nhìn hắn cười không lấy gì làm tốt đẹp.
Hồ Khiên Dư cầm điện thoại của tôi bấm một dãy số.
Số của Hoàng Hạo Nhiên.
Lập tức đưa ống nghe đến bên tai tôi.
Điện thoại rất nhanh có tín hiệu. Giọng nói của Hoàng Hạo Nhiên rõ ràng truyền đến: “Alo?”
Tôi nhìn Hồ Khiên Dư, hắn vẫn giúp tôi lau tóc, như thể ngoài tóc của tôi, cái gì cũng không thấy quan trrọng, hoàn toàn không để ý tôi cùng Hoàng Hạo Nhiên nói chuyện gì.
Tôi thu hồi tầm mắt, nuốt nước miếng nói: “Là tôi, Lâm Vi Linh.”
Đầu kia im lặng một lát, giọng điệu thản nhiên: “Lâm tiểu thư tìm tôi có chuyện gì sao?”
Tôi cười: “Ngày mai anh rảnh không? Tôi muốn mời anh ăn cơm.”
Tôi cúp điện, cười hướng Hồ Khiên Dư.
“Không chúc tôi thành công?”
Tôi cười. Cùng với hắn một chỗ, phải học cười, thật hay giả cũng không sao cả. Phải cười ra, cười đến rung động lòng người.
“Em sẽ không thành công.”
Hắn lại tuyên án, cao cao tại thượng nhìn xuống.
Lâm Vi Linh tôi hai mươi năm qua kiêu ngạo mà sống.
Cho dù ở Manhattan vài năm đầu, tôi cũng không cho phép mình ngưỡng mộ những người đứng ở trên cao vênh váo tự đắc. Bởi vì tôi, phải kiêu ngạo mà sống.
Mà người trước mặt này, lại lấy việc giẫm lên kiêu ngạo của người khác làm vui.
Tôi tránh khỏi hắn, quỳ ở sôfa, hai đầu gối đỡ lấy cơ thể nhìn xuống hắn: “Vậy nếu tôi thành công?”
“Tùy em muốn thế nào thì thành thế đấy.”
Tôi cười nhạo: “Đừng đồng ý quá sớm. Nếu tôi nói tôi muốn cổ phần của anh ở Hằng Thịnh?”
“Được”
Ngoài dự kiến của tôi, hắn vui vẻ đồng ý, giọng nói không có một chút run sợ, biểu tình lạnh nhạt giống như gạt người, “Nhưng mà, nếu đúng như anh dự đoán, em không lôi kéo được Hoàng Hạo Nhiên, kì nghỉ năm mới này cùng anh đi Thụy Sĩ trượt tuyết.”
****************************
Đúng giờ, tôi đến nhà hàng đã hẹn cùng Hoàng Hạo Nhiên.
Tôi thích nói chuyện làm ăn ở nhà hàng, cái gọi là “khôn sống, mống chết”(1) rất thích hợp với nơi này.
Kẻ yếu, sẽ bị kẻ mạnh nuốt trọn.
Tôi im lặng, không nói một lời.
“Lâm tiểu thư, mời tôi đến, chẳng lẽ thực chỉ vì ăn cơm?”
Anh ta xen vào suy nghĩ của tôi. Tôi ăn một chút, buông bát cơm, khẽ lau khóe miệng, ngẩng đầu nhìn: “Anh hẳn là biết mục đích của tôi?”
Đuôi lông mày anh ta nhếch lên: “Cổ phần công ty?”
“Phải!”
“Tôi nhớ rõ mình đã từ chối cô.”
Tôi lấy ra một chiếc túi hồ sơ đưa qua.
Anh ta mở, lấy ra ảnh chụp trong đó, sắc mặt trở nên khó coi, lại quay đầu nhìn tôi.
Anh ta tức giận ném đống ảnh lên bàn, “Cô có ý gì?”
“......”
“Cô uy hϊếp tôi?”
“......”
Anh ta bỗng nhiên đứng dậy, rời đi.
Tôi nhìn bóng lưng anh ta, nhợt nhạt nói: “Nếu những bức ảnh này đến tay Hoàng phu nhân hoặc là bố vợ anh, tôi nghĩ sẽ rất thú vị.”
Một câu nói nhẹ, làm anh ta dừng bước. Anh ta quay lại, nắm tay giáng một quyền xuống mặt bàn. “Rầm” một tiếng, những vị khách xung quanh đều quay lại tò mò.
Một quyền này, hẳn là mang theo không ít tức giận.
“Rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Buồn bực, thỏa hiệp, hối hận, lời anh ta nói tiến vào tai tôi.
Đã hạ vũ khí đầu hàng?
Tôi chỉ một câu: “Giống như lần trước tôi nói. Tôi muốn cổ phần của Hằng Thịnh dưới danh nghĩa của anh. Mỗi cổ phần tôi trả ba trăm rưỡi, không lấy lợi tức từ số cổ phần này của anh.”
Vai Hoàng Hạo Nhiên hạ xuống, trên mặt u ám, tôi không thể đoán được phản ứng của anh ta lại như thế.
“Cô chậm rồi.”
“......”
“Ngày hôm qua Hồ Khiên Dư đến tìm tôi,” Hoàng Hạo Nhiên cười, cười đến chấn động, “hợp đồng chúng tôi đều đã kí.” Anh ta như thở dài, không giống vừa nãy cả vυ' lấp miệng em, “Đây là hai người đấu đá, xin cô đừng dính dáng đến tôi!”
Anh ta nói xong liền bỏ đi.
Lần này, Hoàng Hạo Nhiên đi tôi không còn giữ lại.
Tôi ngồi yên, suy nghĩ hỗn độn. Tự hỏi thật lâu cũng không có đầu mối.
Cuối cùng gọi nhân viên phục vụ, tính tiền.
Nhân viên phục vụ tươi cười, ngón tay chỉ một chiếc bàn cách đó không xa, “Không cần, vị tiên sinh đằng kia đã giúp cô thanh toán.”
Tôi theo hướng đó nhìn qua.
Ngồi ngay ngắn nơi đó đón nhận tầm mắt của tôi, là Hồ Khiên Dư. Hắn đưa tay làm một nụ hôn gió. Hành động trêu tức, với tư thái của người chiến thắng!
Tên đáng ghét!
**************
Mà tên đáng ghét này làm như nghe được tôi trả bàn, đứng dậy đi tới, cuối cùng nhẹ nhàng ngồi vào chỗ vừa rồi của Hoàng Hạo Nhiên.
“Em thua”. Hắn miễn cưỡng chống cằm, chăm chú nhìn tôi.
Tôi không còn lời nào để nói, nhưng cũng không muốn nhìn hắng dương dương tự đắc thắng lợi, cân nhắc một hồi cuối cùng chọn lựa đứng dậy bỏ đi.
Tôi cố bước thật nhanh, thật vội vã, cũng bất chấp hành động này trong mắt người đó có phải là chạy trốn hay không.
Tôi rất nhanh đi ra khỏi khách sạn, lúc này đã là chạng vạng chiều, rất náo nhiệt, tôi đợi ở ven đường đón xe. Cũng không biết vì sao, chậm chạp không có một chiếc taxi nào đến.
Cuối cùng, xuất hiện trước mặt tôi, là xe Hồ Khiên Dư.
Cửa kính đã hạ xuống, hắn nói với tôi: “Lên xe.”
Tôi đã vô cùng tức giận. Người này, nên nói hắn âm hồn không tiêu tán hay là nói hắn rất có năng lực?
Xe trở về nhà tôi.
Xuống xe
Lên lầu
Mở cửa
Vào nhà
Cởϊ áσ
Lên giường
Làʍ t̠ìиɦ
Hồ Khiên Dư thực có thể tra tấn người khác, tôi vẫn cắn răng không chịu rêи ɾỉ, hắn cũng tuyệt đối không chịu bỏ qua tôi. Trải qua vài lần, tôi cũng học cách ngoan ngoãn, vặn người khẽ kêu ra tiếng.
Sau đó tắm rửa.
Hồ Khiên Dư mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, quần áo chỉ cần dính một chút bụi sẽ không chịu mặc, nhưng lại không có thói quen tắm rửa sau khi làm việc đó, một người dính đầy mồ hôi cũng có thể bình yên đi vào giấc ngủ.
Nhưng mà thật may, như thế tôi mới có thể hưởng thụ khoảng thời gian ít ỏi thuộc về mình. Sau đó tôi lại ngủ ngay trong bồn tắm, mơ mơ màng màng, mộng mị lung tung.
Tôi mơ thấy cổ phiếu của mình, mơ đến hợp đồng chuyển nhượng khó hiểu kia … cuối cùng, trong nháy mắt tất cả đều biến thành mặt Hồ Khiên Dư.
Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang bị Hồ Khiên Dư từ bồn tắm vớt lên. Hắn xoay người thu cánh tay đem tôi ôm lấy, cả người tôi ướt sũng dán trên người hắn.
Trở lại phòng ngủ.
“Gặp ác mộng?” Hắn đưa khăn tắm cho tôi.
Tôi hơi thất thần, mơ hồ nhìn hắn.
“Vừa rồi nghe thấy em hét rất lớn.”
Tôi không đáp, trong lòng nghĩ: Đúng vậy, ác mộng, trong mộng tất cả đều là anh.
************
Hồ Khiên Dư phán định tôi thua.
Cũng là tất yếu.
Ngày hôm kia, tôi đem tất cả những bức ảnh yêu đương vụиɠ ŧяộʍ của Hoàng Hạo Nhiên gửi đến bố vợ anh ta.
Bố vợ của Hoàng Hạo Nhiên là một nhân vật rất thủ đoạn, ông ta nhất định sẽ dạy dỗ tên con rể không giữ bổn phận này. Tôi cũng không tin Hồ Khiên Dư có thể giữ được ý định hợp tác cùng Hoàng Hạo Nhiên.
Vấn đề thời gian mà thôi.
**********
Phòng trợ lí rất náo nhiệt. Gần đến cuối năm, nghỉ lễ, hoa hồng thật làm cho người khác hưng phấn.
Mà hôm nay lại có một sự kiện mới.
Simon Yao, đại diện luật sư của Hằng Thịnh mới về nước không lâu, lý lịch hoàn hảo hơn nữa tuổi lại còn trẻ, đứng đầu đoàn luật sư quốc gia, thắng kiện vụ thuế xuất nhập khẩu của Singapore cùng liên minh châu Âu đã dây dưa ba năm không có kết quả, làm kinh động toàn bộ giới tài chính kinh tế châu á, mang theo danh dự cùng lợi ích về cho đất nước.
Thành tích cỡ nào vĩ đại.
Mà làm cho các cô nàng hưng phấn không thôi là, lúc này, giờ phút này, vị Simon Yao đang ở trong phòng tổng giám đốc, cùng Hồ tổng của chúng ta trao đổi về thuế thu nhập doanh nghiệp cùng một số vấn đề pháp luật trong một năm qua.
Gian phòng trống không.
Một mình tôi tựa vào trước cửa sổ, trong tay cầm điếu thuốc cháy dở.
Văn phòng quá nóng, tôi có chút khó chịu.
Đàn ông, rùa vàng – Những việc mọi người nói, tôi cũng không có ý định tham gia.
Một điếu lại một điều, toàn không gian tràn ngập khói thuốc. Lúc này cửa bị đẩy ra, một đồng nghiệp tiến vào.
“Vi Linh, phòng tổng giám đốc gọi.” Anh ta nói, một tay che lại mũi, một tay xua khói thuốc.
Tôi dập thuốc, đứng dậy đi đến, nhếch khóe miệng nhưng thực sự cười không nổi: “Muốn tôi đem đồ uống gì lên?”
Ngoài cửa phòng tổng giám đốc. Tôi nghỉ chân, hít sâu. Bên trong, có Hồ Khiên Dư, hắn có thể vô hình gây cho tôi rất nhiều áp lực.
Điều chỉnh hô hấp thật tốt, tôi đẩy cửa bước vào.
Trên bàn hội nghị, có hai người đang thấp giọng thảo luận.
Tôi đi đến bên cạnh, đem café đặt xuống, nghiêm giọng nói: “Tổng giám đốc, café đã chuẩn bị tốt.”
Hồ Khiên Dư nghe vậy, thoáng ngẩng đầu nhìn tôi.
Mà bên kia, Simon Yao cùng ngước nhìn tôi bên này.
Tôi không khỏi sửng sốt.
Tính toán lại, hôm nay, là lần thứ tư, tôi nhìn thấy Diêu Khiêm Mặc, hoặc nói là Simon Yao.