Chương 12
“Tại sao em lại chạy đến chỗ này?”Giọng nói đột nhiên vang từ phía sau đến, tay tôi run lên, tập hồ sơ rơi xuống. Lưng tôi cương lên, cúi đầu nhặt lấy, bàn tay kia nhanh hơn cầm lên. Lý Mục Thần đem tập hồ sơ trả lại giá sách, lại đem một túi hồ sơ khác cho tôi: “Anh vừa đi tìm cái này, mới trong chốc lát đã không thấy em đâu, anh còn tưởng em đi rồi.”
Anh ta thấy tôi khang khác, cho rằng tôi vì anh ta làm giật mình mà không hài lòng, liền vuốt vuốt tóc, giọng nói mang chút ngại ngùng: “Đây là hợp đồng thu mua Thái Mĩ Nhạc. Là hợp đồng thu mua xí nghiệp để khống chế cố phần đầu tiên trong nước. Em xem xem, hẳn là đoán được tại sao chúng ta kí hợp đồng thu mua này.”
Tôi nhìn chằm chằm hồ sơ trong tay, một chữ cũng không xem vào.
Tôi không trả lời vấn đề của anh ta, cũng quên chính mình làm cách nào rời đi tầng 33. Đầu óc tôi có chút độn, cho đến bãi đỗ xe mới tỉnh táo trở lại. Lúc này Lý Mục Thần đã mở cửa chờ tôi lên xe.
Tôi nghĩ cũng chưa nghĩ lập tức ngồi vào ghế phụ, Lý Mục Thần lái xe đưa tôi về nhà.
Tôi ngồi trong xe, nhìn ngoài cửa sổ, trầm mặc.
“Cái kia … Nơi đó … có phải chỉ có nhân viên cao cấp mới có thẻ vào cửa?” Tôi hỏi Lý mục Thần, giọng nói xa xôi.
Chắc anh ta không cảm thấy sự khác thường của tôi, bình thản đáp: “Đúng vậy. Toàn bộ Hằng thịnh, mấy vạn nhân viên, không có quá mười người có thể đi vào.”
****************************
Ngày nghỉ cuối tuần, tôi tỉ mỉ trang điểm.
Váy ngắn hở ngực hiệu Versace tôi thích, thắt lưng gọn, áo choàng, tóc cuốn trên đầu, đồ trang sức nhã nhặn, nhạt màu hoa hồng.
Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, tôi nhìn mình trong gương, luyện tập mỉm cười.
Tôi hẹn Lý Mục Thần ở nhà hàng Ngải Mĩ.
Vốn đã sớm mời anh ta ăn cơm. Nhưng Lý Mục Thần kín lịch, tôi hẹn từ một tuần trước, đến hôm nay mới có thời gian. Khi đó, tập hồ sơ “hợp đồng chuyển nhượng” kia tôi chưa kịp nhìn kĩ. Tôi muốn vào lại gian hồ sơ kia. Khi đó anh ta đưa tôi đi vào, camera trong phòng chắc chắn đã ghi lại, nhưng không khởi động hệ thống an toàn, tùy chúng tôi đi vào. Như vậy nếu muốn đi vào một mình, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Lý Mục Thần giá áo trời sinh, dáng người cao gầy mà không nhu nhược, ăn mặc đơn giản nhưng tinh tế. Chúng tôi đi chung, rất cân xứng. anh ta đến sớm hơn, lịch sự đứng dậy kéo ghế. Tôi phối hợp, khẽ cười.
Đồ ăn Pháp làm rất chậm, dường như lấy việc tra tấn khách làm vui, thời gian chờ đợi đồ ăn rất lâu, tôi làm bộ vô tình nhắc đến: “Lần trước anh hỏi em tại sao Hằng Thịnh thu mua Thái Mĩ Nhạc, em suy nghĩ mãi không ra, muốn hỏi lại một chút.”
“Là công việc?” Lý Mục Thần hơi nhăn mặt, “Thì ra anh còn không có đủ hấp dẫn bằng một tập hồ sơ.”
Tôi cười, xấu hổ, không biết làm cách nào đáp lại những lời này.
Anh ta như vậy, không chỉ là nói đùa mà bên trong cũng có ba phần thật. Rõ ràng như vậy, tôi không phải không nghe ra. Nhưng những thứ anh ta muốn – tôi nhất định khiến anh ta thất vọng rồi.
Thấy tôi hồi lâu không nói lời nào, lông mày Lý Mục Thần lập tức nhếch lên, “Những cái đó đối với em rất bất lợi. Lần trước cho em đi vào, là anh thất sách.”
“Anh gặp chuyện phiền toái?”
Tôi thử hỏi, nhưng không hy vọng là như vậy.
Anh ta bất đắc dĩ gật gật đầu: “Ngày hôm sau anh bị Hồ tổng gọi lên khiển trách một chút.”
Hồ Khiên Dư đã biết?
Vậy hắn …
“Nhưng mà không có gì. Hồ tổng với anh là bạn học đại học, coi như cũng là có chút quan hệ. Anh ta sẽ không làm khó dễ em.”
“Hồ Khiên Dư còn nói gì?”
Hắn biết tôi đi vào nơi đó, chắc chắn cũng đã biết tôi nhìn thấy những gì ở bên trong. Nhưng là hắn cũng không thèm đến gặp tôi đối chất. Một ván này, hắn án binh bất động, rốt cuộc là vì sao?
Anh ta kì lạ nhìn tôi, mi tâm nhăn lại: “Hồ Khiên Dư?”
Tôi phát hiện mình xưng hô sai. Gọi thẳng tên Hồ Khiên Dư như vậy, thật sự không nên! Tôi thực muốn vả miệng mình một cái. May mắn ngay lúc đó nhân viên phục vụ kịp thời tiến đến, cầm trong tay một lọ hồng rượu: “Lý tiên sinh, rượu của ông.”
Lý Mục Thần nhìn qua, xem lọ rượu trong tay phục vụ chỉ còn một nửa, mới ngẩng đầu nói: “Anh nhầm rồi, đây không phải của chúng tôi.”
Tôi không chút để ý nhìn về phía bình rượu, nhưng vừa thấy liền thật sự khó thu hồi tầm mắt.
Petrus 1983, tôi tự nhận mình còn chưa giàu có đến mức chạm vào loại rượu quý này.
“Là Hồ tiên sinh mời.” Nhân viên phục vụ cười nói, anh ta mỉm cười làm xương cốt tôi như rã rời.
Tôi theo hướng nhân viên phục vụ chỉ nhìn qua, một góc khuất, bàn số 9, một đôi nam nữ đang ngồi.
Cặp mắt của Hồ Khiên Dư chống lại ánh nhìn của tôi.
Khoảng cách xa, tôi nhìn không rõ vẻ mặt của hắn.
Lý Mục Thần đã đứng dậy, đưa tay đỡ tôi, “Anh qua chào một tiếng, có muốn đi cùng hay không?”
Tôi còn đang do dự, đối nam nữ kia đã hướng chúng tôi đi đến.
Một cặp trời sinh.
Chiều cao, diện mạo, dáng vẻ đều tương xứng, chỉ trừ thần sắc.
Nữ mỉm cười dịu dàng.
Nam nét mặt như băng ngàn năm.
“Hồ tổng.”
“Hồ tổng.”
Tôi cùng Lý Mục Thần đồng thanh.
Hồ Khiên Dư khẽ gật đầu đáp lại.
Tôi rình sắc mặt hắn.
Trời biết vì sao tôi sợ hắn như vậy!
Cô gái bắt ở cánh tay Hồ Khiên Dư, kiễng chân nói vào tai hắn gì đó. Tầm mắt Hồ Khiên Dư đảo một vòng qua Lý Mục Thần cùng tôi, băn khoăn một chút, mới ra giọng: “Tôi đi trước. Rượu này, hai người từ từ thưởng thức.”