Theodore là một trấn nhỏ, nổi tiếng vì nằm gần khu rừng Vô Tận rộng lớn mênh mông và còn tràn ngập quyến rũ, vì thế nó còn được mệnh danh là “trấn Vĩnh Dạ”.
Mỗi khi vào giữa hè, làn sương trắng bao quanh khu rừng Vô Tận quanh năm sẽ tan biến, ban ngày lính đánh thuê và thành viên đội săn thú sẽ vào núi đi săn, chạng vạng sẽ kéo xe chở con mồi về, uống rượu xả láng suốt đêm trong các quán rượu của trấn nhỏ, tiếng động ầm ĩ rung trời và những ngọn nến trắng đang cháy dường như có thể thắp sáng cả cái trấn nhỏ.
Đương nhiên, cũng có người vừa đi không bao giờ trở lại nữa, khả năng cao là đã chôn thây trong bụng ma thú, cuối cùng không quay về được. Bởi vậy cũng có thể nhìn ra các lính đánh thuê lúc nào cũng trong tình trạng nguy hiểm, nhưng khi quay về bọn họ lại ăn nhậu chơi bời, điên cuồng hào phóng ném tiền vàng, cũng không thể để người mất rồi mà tiền vàng vẫn còn được, như vậy không phù hợp với phong cách sống của đám người thô kệch bọn họ.
Nhưng mà những buổi chè chén say sưa như vậy cũng sẽ có lúc kết thúc, khi mà thời gian dần tới cuối tháng tám, phần lớn các đoàn lính đánh thuê sẽ bắt đầu lục tục rút lui, chỉ còn lại những đội lính đánh thuê nhỏ lẻ kém cỏi, không kiếm được thứ gì tốt nên chần chờ mãi không chịu đi…
Hết cách rồi, để đến được đây bọn họ cũng đã phải tốn không ít chi phí đi lại, thậm chí có vài người còn vay mượn tiền để tới đây, tay không rời đi đồng nghĩa với việc một mùa hè lao động vất vả đã trở nên vô ích.
Mà ở giữa đoàn xe lừa chất đống hàng hoá với nhóm người đang cưỡi ngựa, một bóng người đeo một túi hành lý đơn giản, đi ngược dòng lại có vẻ cực kỳ bắt mắt.
Đó là một người trẻ tuổi có thân hình cao gầy mảnh khảnh, tóc đen mắt đen, khuôn mặt và bàn tay lộ ra bên ngoài trắng nõn nà. Đừng nói là so sánh với những tên lính đánh thuê tục tằng kia, trông anh còn giống quý tộc hơn cả những ma pháp sư hoặc là các lão gia quý tộc có mắt mọc ở trên mũi.
Anh đi không nhanh không chậm, mỗi một bước đều giống như đã được đo đạc kỹ lượng, không nhiều không ít, mang theo giáo dưỡng và khí chất mà phần lớn người trên thế giới này đều thiếu, anh đi giống như đang tản bộ trên sân vắng, khiến người ta không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào anh.
Nếu nói anh là quý tộc, nhưng anh chỉ mặc một cái áo trong làm từ sợi đay bình thường, khoác một chiếc áo trấn thủ bằng da thuộc dài tới giữa đùi, quanh eo quấn một chiếc thắt lưng cùng màu da, dưới chân cũng chỉ là một đôi ủng da hươu không bắt mắt… Toàn thân không có chỗ nào là đáng giá.
Nhưng nếu nói anh không phải là quý tộc, trước đó có một tên lính đánh thuê rảnh háng định tấn công anh, lại bị một lực lượng vô hình đánh bay ra xa mười mấy mã*, ngã lăn quay ra đất, tất cả mọi người đều không thấy được anh đã làm điều đó như thế nào.
(*) Đơn vị đo lường của Anh và Mỹ, 1 mã = 0,9144 mét
Dù thế nào đi nữa, sau khi chuyện này lan rộng ra, bất kể là lính đánh thuê hay là đoàn thương lái thì đều tránh xa anh. Tên lính đánh thuê rảnh háng kia lại càng hận không thể rụt cổ lại làm người, chỉ sợ sẽ bị quý tộc thần bí này xử gọn.
Mà “quý tộc thần bí” —— Cảnh Dịch Phong, chỉ biết lắc đầu cười khổ, anh nào có phải là quý tộc? Anh chỉ là một người hiện đại bị hệ thống giao dịch của vị diện đập trúng, vừa mới xuyên tới đây mà thôi.
Trước đó, điểm khác biệt duy nhất giữa anh và người bình thường là anh sinh ra đã mắc bệnh tim bẩm sinh, có lẽ sẽ không sống được đến 30 tuổi —— đây cũng là lý do tại sao anh đã quen đi không nhanh không chậm.
Chung quy thì chỉ cần đi hơi nhanh một chút là cơ thể sẽ cảm thấy không khoẻ, đổi lại là bất cứ ai thì cũng sẽ tạo thành tính chậm chạp giống như anh vậy.
Mà lý do anh xuyên từ hiện đại tới lục địa thời Trung cổ không biết tên này, còn phải bắt đầu nói từ một lần ngoài ý muốn ——