Ông Trùm Vị Diện Mỹ Thực

Chương 8

Sau khi nộp một tháng tiền đặt cọc, lúc rời khỏi sảnh chấp chính, túi tiền của Cảnh Dịch Phong ít đi chín đồng vàng và hai đồng bạc, nhiều thêm một bản hợp đồng thuê cửa hàng.

"Này cho nhóc." Sau khi tiễn lão Benny đi, Cảnh Dịch Phong đếm ra hai mươi đồng tiền đưa cho Milu.

Milu rất xấu hổ: “Hai mươi đồng là giá lao động, con chỉ chạy việc thôi… Sao nhiều như vậy được?” Huống hồ cậu bé còn nhận bánh mì đen và cá xông khói của người ta nữa.

Cảnh Dịch Phong: "Không sao, đây là nhóc nên có."

Bé con Milu quá thành thật, vẫn đi theo anh đến cửa hàng, giúp anh múc nước, quét rác, lau bàn, thẳng đến khi dọn dẹp xong xuôi mới lưu luyến rời đi.

Cửa hàng của ông cụ Benny ngoại trừ hai cái bàn dài, một quầy hàng bằng gỗ thì không có gì khác.

Cảnh Dịch Phong không còn nhiều tiền nên chỉ ra hàng rèn đặt mua hai cái bếp sắt, hai chiếc nồi lớn rồi đến tiệm mộc đặt một tấm bảng gỗ, ngoài ra còn có nến, thùng gỗ, chậu rửa, những vật dụng cần thiết hàng ngày, vân vân...

Buổi tối trở lại quán, một mình anh ngồi gấp túi giấy dầu dưới ánh nến.

Đêm đó cư dân hẻm nhỏ Hoa Lan hơi khó chịu, trong giấc ngủ cứ luôn ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, giống như mùi thịt nhưng khi cẩn thận hít hà lại thấy không giống.

Hơn nữa, mùi hương này còn lan tràn khắp nơi, giống như cố ý dụ dỗ bọn, liên miên không ngớt, cũng không tìm ra được nó bắt nguồn từ đâu khiến vô số người vừa ngủ vừa chảy nước miếng ướt gối.

"Mùi gì thế nhỉ? Thơm quá!"

“Không biết, bắt đầu từ tối hôm qua, hại ba đứa nhóc nhà tôi sáng sớm dậy đã ăn hết giỏ bánh mì đen, đây là phần ăn cho cả gia đình tôi trong một ngày đấy!”

Tiểu thư Margaret ngáp dài đi trên con phố đầy sương mù vào sáng sớm, trời hơi lạnh nên cô ấy khoác thêm khăn choàng ren mỏng manh bên ngoài chiếc váy xẻ sâu, tuy khuôn mặt có vẻ mệt mỏi nhưng cả người vẫn toát lên vẻ lười biếng gợi cảm.

Sau một đêm buôn bán, cô ấy định nhanh chóng về nhà ngủ một giấc nhưng đầu bếp trong quán báo đã dùng hết hết bánh mì đen và phần lớn nguyên rồi, tránh cho những vị khách của mình thức dậy không có bữa sáng, cô ấy đành phải ra ngoài mua đồ ăn sẵn.

Để đến tiệm bánh, cô phải đi qua ngõ Hoa Lan, từ xa đã nhìn thấy một cửa hàng bu đầy người ở ngã tư.

Tiểu thư Margaret không có hứng thú xem náo nhiệt nhưng con phố tràn ngập mùi thơm đặc biệt, gần như ai đến đây cũng lập tức xác định được mùi thơm này bắt nguồn từ cửa hàng đó.

Chuyện này đã khơi dậy hứng thú của tiểu thư Margaret, cô ấy lắc lư chiếc eo thon thả, duyên dáng bước về phía cửa hàng.

"Tiểu thư Margaret đến rồi." Trong đám đông tình cờ có một người đàn ông cường tráng là khách quen của quán rượu, đồng thời còn rất ngưỡng mộ tiểu thư Margaret nên nhanh chóng mở đường cho cô ấy.

Tiểu thư Margaret mỉm cười quyến rũ với anh chàng, giẫm lên đôi bốt da nhỏ đi đến trước cửa hàng: “Tiệm ăn nhỏ Kinh Dịch Phong, đây là gì vậy?”

Thứ lỗi cho cách phát âm không chuẩn của tiểu thư Margaret, tên của Cảnh Dịch Phong vốn không lấy theo âm điệu của thế giới này, phát âm không chuẩn là chuyện rất bình thường.

Tiểu thư Margaret cảm thấy hơi quen thuộc nhưng lại không thể liên hệ nó với vị khách thần bí lúc trước.

Mãi cho đến khi Cảnh Dịch Phong đi ra, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn, thân hình cao ráo, phong thái như ngọc của anh, cô ấy mới nhận ra: “Là anh.”

Cảnh Dịch Phong mỉm cười gật đầu: “Chào tiểu thư Margaret.”

“Đây là cửa hàng của anh à?” Margaret ngắm nghía phía sau anh, không thấy người thứ hai bước ra nên do dự hỏi.

"Đúng vậy, ba ngày đầu khai trương có giảm giá năm mươi phần trăm. Tiểu thư Margaret, cô có muốn mua trứng luộc nước trà không?"

“Trứng luộc nước trà?” Đó là cái gì?

Tiểu thư Margaret hỏi xong thì hơi ngại ngùng, cô ấy tự nhận bản thân hiểu biết rộng nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy món ăn này.