Ba người kinh hãi, lại nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tô Lan Chỉ cũng không dám nhiều lời hỏi nhiều, Lý Nhị Nữu không khỏi có chút căm giận: “Đây là loại người gì vậy, ý vào bản thân tiến cung sớm vài năm không xem mấy kẻ nhỏ tuổi như chúng ta ra gì thì thôi đi, đối với hai người Nguyệt Doanh tỷ tỷ và Đan Quế tỷ tỷ cũng là mắt chó khinh người. Giờ còn liên luỵ cô cô, đánh nàng ta hai mươi gậy cũng quá dễ dàng cho nàng ta rồi!”
Cao Tiểu Thuý vội giật nhẹ tay áo Lý Nhị Nữu, Lý Nhị Nữu liếc nhìn nàng một cái định nói thêm gì đó rồi mới uể oải câm miệng, Tô Lan Chỉ làm như không thấy nói: “Cái tật nhanh mồm nhanh miệng của ngươi khi nào mới sửa được đây? Chỉ chúng ta nghe thì thôi đi, nếu bị người ngoài nghe thấy, ngươi nói xem ta nên phạt ngươi hay không? Ngươi đó, cẩn thận đi!”
Lý Nhị Nữu le lưỡi, vừa thấy Tô Lan Chỉ trừng mình vội cười cười xin khoan dung: “Ta biết rồi mà, đây không phải chỉ có mấy người chúng ta sao. Nếu có người ngoài ở đây, ta nhất định sẽ không nói lung tung, làm như mình là đứa câm vậy là được chứ gì?!”
Tô Lan Chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, nói với Cao Tiểu Thuý: “Hai người cả ngày ở với nhau, ngươi nhắc nhở nàng thêm đi.” Cao Tiểu Thuý gật đầu đáp ứng rồi nàng mới quay sang Kim Tam Thiện: “Ngươi và Ngũ Nhi, Vân nhi có hợp nhau không? Hai người bọn họ vẫn thành thật?”
Kim Tam Thiện cười nói: “Cũng còn được đi, Hà tỷ tỷ là người thành thật cũng không nói nhiều, cả ngày đều cắm đầu làm việc. Tào muội muội lại nhát gan, làm gì cũng theo sau Hà tỷ tỷ, hai người chưa từng lén lười biếng, chỉ có giành thêm việc để làm nên ta ngược lại thoải mái hơn không ít. Nhưng cũng không muốn làm tỷ muội với họ, cứ như vậy là được.”
Tô Lan Chỉ yên tâm gật đầu, vừa đúng lúc hai người Nguyệt Doanh và Nguyệt Cầm tới thăm nàng, ba người Cao Tiểu Thuý cũng thuận thế cáo lui. Tô Lan Chỉ lại cùng hai người kia nói chuyện một lát mới tiễn họ về rồi đi tìm Ninh công công.
Ninh công công vừa sai người đưa thuốc mỡ cho hai người Chu Thụ và Phùng Thành, thấy Tô Lan Chỉ tới mới để nàng ngồi xuống rồi hỏi nàng tại sao. Tô Lan Chỉ nhẹ nhàng bâng quơ kể lại một lần rồi nói muốn chút thuốc cao tan bầm, Ninh công công vội đứng dậy lấy một lọ thuốc mỡ từ trong ngăn tủ ra đưa cho nàng
“ Đây là thuốc đề phòng của thái giám bọn ta, chúng ta mỗi ngày quỳ nhiều đứng ít, ngày nào trên đùi không có vài chỗ xanh tím. Thuốc này không biết của vị tiền bối nào để lại, dược liệu không phải đồ quý hiếm nhưng hiệu quả cực tốt, ngươi cứ đem về mà dùng đi, hết rồi lại đến đây lấy tiếp. Ai, hiện giờ tâm tình của vạn tuế gia không tốt, khắp nơi trong cung làm việc đều không dễ dàng, càng có thể diện trước mặt chủ tử càng dễ dính bao, hôm nay ngươi cũng xem như xui xẻo. Nghe nói hoàng thượng ở trên triều không thuận lời, còn cãi nhau với Ngao Bái nên trong lòng ấm ức, cho dù muốn tìm người xả giận thì không phải cũng là những kẻ làm nô tài như chúng ta chịu tội sao!”
Tô Lan Chỉ nói: “Đây cũng là chuyện không còn cách nào tránh được, ai bảo chúng ta mệnh tiện đâu, chỉ có thể cam chịu.”