Bên này bốn người vừa nói cười vừa làm việc, lại không biết có người đã đem nhất cử nhất động của các nàng thu vào trong mắt, ngay cả đối thoại cũng nghe đến rõ ràng. Đợi các nàng xong việc quay về phòng, hắn mới trở về phục mệnh, nhất nhất báo lại với chủ tử của mình. Hoàng đế nghe xong im lặng hồi lâu mới cười nói với Ninh công công: “Tô thị này quả nhiên đúng theo lời người nói, là người biết giữ quy củ, tính tình cũng tốt, xem như mắt người nhìn người vẫn còn tốt.”
Ninh công công cười đáp: “Nô tài không nhận nổi khích lệ của hoàng thượng, Tô nha đầu có thể lọt vào mắt hoàng thượng là phúc khí của nàng, hoàng thượng mới là người mắt sáng nhìn ngọc.”
Hoàng đế cười mắng: “Được lắm Thôi Ninh, dám đào hố cho trẫm, theo lời ngươi nếu trẫm xem thường Tô thị thì chẳng lẽ trẫm có mắt không tròng?”
Ninh công công vội cười nịnh nọt: “Nô tài làm sao dám có ý như vậy, nếu hoàng thượng không xem trọng Tô thị, tất nhiên là do nàng ta làm việc không tốt, quay về nô tài sẽ dạy dỗ lại. Hoàng thượng thánh minh, tâm tư nhỏ bé này của nô tài quả thật không gạt được ngài.”
Hoàng đế cũng cười: “Bớt nịnh nọt đi! Thôi vậy, mấy năm nay một mình ngươi xử lý công việc ở Cảnh Nhân cung, muốn mọi chuyện được xử lý thoả đáng cũng có hơi vất vả, mong được có thêm người chia sẻ cũng là chuyện bình thường. Nếu ngươi lựa chọn Tô thị, trẫm thấy nàng cũng được, thì cứ theo nguyện vọng của ngươi đi! Dù sao toàn bộ nô tài ở Cảnh Nhân cung đều do ngươi quản lý, ngươi cứ tự sắp xếp mà làm. Còn bên phía hoàng hậu trẫm sẽ phái người nói một tiếng.”
Ninh công công nhanh nhẹn quỳ xuống tạ ơn, vừa đứng dậy đã nghe hoàng đế nói: “Cảnh Nhân cung này là nơi ở của hoàng ngạch nương, trẫm không muốn xảy ra sai sót gì, Thôi Ninh, ngươi cần phải để tâm nhiều hơn, đừng làm trẫm thất vọng!”
Ninh công công lại quỳ xuống biểu hiện quyết tâm, bảo đảm sẽ quản lý tốt Cảnh Nhân cung, không dám để hoàng thượng thất vọng. Hoàng thượng đối mặt với bức tranh thêu thất thần một lát, thật lâu sau mới thở dài một tiếng rồi xoay người rời đi. Chờ khi thánh giá đi xa Ninh công công mới dám đứng dậy, lúc này mới phát giác sau lưng sớm đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, trong lòng vừa sợ vừa than, cho dù là đế vương trẻ tuổi nhưng uy thế tâm cơ cần có đều có đủ, quả nhiên là có thể ngồi trên vị trí này thực sự không phải người đơn giản, chính mình sau này càng thêm trung thành mới phải đạo. Nghĩ thông suốt rồi lại kêu Chu Thụ đi truyền lời, chính mình ngồi lại lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.
Mấy người Tô Lan Chỉ vừa mới ngồi xuống thở một hơi, lại nhìn thấy Chu Thụ chạy tới, không đợi hắn nói chuyện, Lý Nhị Nữu đã hỏi trước: “Chu công công lại tới đây có việc gì? Lúc này mới bao lâu, ngài liền chạy tới chạy lui mấy bận, không thể nói một lần cho xong sao?”
Chu Thụ cười đáp: “Bọn ta chính là chân chạy việc, chạy thêm vài lần cũng không tính là gì. Ninh công công sai ta đến truyền lời cho Tô tỷ tỷ, để tỷ tới tiền viện gặp mặt, ngài ấy có chuyện cần sai bảo. Hôm nay Tô tỷ tỷ lộ mặt, không những nhìn thấy thánh nhan còn được ban thưởng, lúc nãy chúng ta còn nói thầm với nhau muốn Tô tỷ tỷ mời khách một bữa đó.”