Mọi người ai nấy đều cả kinh, Cao Tiểu Thuý vội hỏi: “Đang yên đang lành, hoàng thượng truyền Tô muội muội tới làm gì? Ngươi có biết là chuyện gì xảy ra không?”
Chu Thụ cười nói: “Các tỷ tỷ đừng hỏi nữa, tóm lại là chuyện tốt lành, hoàng thượng còn đang chờ, chúng ta phải đi nhanh thôi Tô tỷ tỷ!” Nói rồi quay lưng đi trước, Tô Lan Chỉ suy nghĩ, trong lòng cũng hiểu rõ nên đưa ánh mắt trấn an cho mấy người Cao Tiểu Thuý rồi cũng đi theo Chu Thụ.
Một đường này hai người cơ hồ là chạy nhanh tới, đến trước cửa chính điện, Chu Thụ nói với một người vài câu, người nọ đi vào trong thông báo, lát sau đã có người khác đi ra dẫn Tô Lan Chỉ đi vào. Tô Lan Chỉ biết rõ quy tắc, cúi đầu rũ mắt chỉ nhìn đến gót chân của người kia, đến một nơi người kia liền dừng lại rồi nói: “Hoàng thượng, Tô thị tới rồi.” Phía trước chỉ đơn giản vang lên một chữ “Ừ” nhẹ nhàng.
Tô Lan Chỉ vội quỳ xuống đất dập đầu, miệng nói: “Nô tỳ Tô thị khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn phúc kim an.”
Liền nghe người phía trước nói: “Đứng lên trả lời là được.” Thanh âm tuy hơi khàn khàn, nhưng vẫn còn mang theo chút trong trẻo của bé trai.
Tô Lan Chỉ chầm chậm đứng lên, vẫn một bộ thành thật cúi đầu đứng một bên, hoàng đế nói “Ngẩng đầu lên.”, nàng mới hơi ngẩng đầu, nhưng tầm mắt cũng chỉ dám đặt trên ngực hoàng đế, không dám nhìn thẳng mặt, cho nên không biết biểu tình trên mặt hắn là gì.
“Trẫm nghe Thôi Ninh nói, bức tiên nữ đồ trong phòng hoàng ngạch nương là do ngươi thêu, quả thật là tay nghề tốt. Nữ công của ngươi là học từ ai?” Hoàng đế cao cao tại thượng hỏi, thanh âm khó phân biệt hỉ nộ.
Tô Lan Chỉ thành thật đáp: “Hồi bẩm hoàng thượng, là học từ nương của nô tỳ.”
Hoàng đế lại nói: “Nghe nói ngươi thêu hơn nửa năm, cũng xem như là dụng tâm, ngươi vất vả rồi.”
Tô Lan Chỉ vội nói: “Bổn phận của nô tỳ là tận tâm làm việc, không dám nhận hai chữ vất vả của hoàng thượng.”
“Ồ? Ngươi nói chuyện nghe cũng văn nhã, có biết chữ không?” Hoàng đế hơi hơi cao giọng.
Tô Lan Chỉ lại không cảm thấy hoảng loạn: “Hồi bẩm hoàng thượng, nô tỳ có biết được mấy chữ.”
Hoàng đế lặng im trong chốc lát, Tô Lan Chỉ mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trong thanh âm mang theo ý cười: “Ngươi nhìn vậy mà cũng trấn định, không uổng công tên nô tài Thôi Ninh nói tốt cho ngươi. Ngươi đâu, thưởng!”
Hắn vừa nói thưởng, ngay lập tức đã có người mang một cái khay lại trước mặt Tô Lan Chỉ, nàng vội quỳ xuống đất tạ ơn, nhận lấy khay rồi hành lễ lui ra ngoài. Nhìn thấy ở đây đã không còn có chuyện của mình nữa nàng liền tự trở về phòng rồi mới nhìn mấy món đồ trên khay thưởng, cùng lắm chỉ là vài thỏi bạc nên tuỳ tiện bỏ vào rương của mình khoá kỹ lại rồi mới đi tới hậu viện làm việc tiếp.