Ba người nghe xong như được thức tỉnh, vội vã gật gù tán đồng, miệng nói: “Lời này rất đúng, ngày mai chúng ta sẽ tìm người hỏi thăm.” Tô Lan Chỉ lại dặn dò: “Các tỷ phải cẩn thận chút, đừng đi nói lung tung, nếu bị người ta bắt được thì không phải chuyện đùa đâu.” Ba người đều đồng ý.
Kỳ thật trong lòng Tô Lan Chỉ hiểu rất rõ, nếu nhất định phải có người nhập cung làm chủ Cảnh Nhân cung, có hy vọng nhất chính là nữ nhi Đồng gia. Nhưng mà kiếp trước khi nàng xem tư liệu đã phát hiện, cho tới khi Khang Hi mất, Cảnh Nhân cung đều không có phi tần làm chủ, vì đây là nơi Khang Hi hoài niệm mẫu thân. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến nàng quyết định tới Cảnh Nhân cung làm việc, đối với nàng làm việc cũng không sao, nhưng nàng thực sự không muốn hầu hạ người khác. Nhưng để phòng ngừa vạn nhất, cứ để hai người Lý Kim đi thám thính chút tin tức cũng được, vừa lúc cho bọn họ có việc, cũng xem như là thử năng lực của họ.
Hai người Lý Kim cũng không biết ý tưởng thực sự trong lòng Tô Lan Chỉ, khoảng thời gian này các nàng tuy có chút mệt mỏi, nhưng Ninh công công là người thưởng phạt phân minh, cũng cực kỳ ghét bọn cung nữ thái giám ỷ thế hϊếp người. Cho nên tuy mọi người trong Cảnh Nhân cung có chút ngăn cách, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là không để ý tới đám người mới các nàng chứ chưa từng gây khó dễ qua. So sánh với khi còn học quy tắc quả thực cách biệt như thiên đường địa phủ, làm các nàng suýt nữa quên hết những gì các cô cô dạy dỗ, hiện giờ nghe Tô Lan Chỉ nói một câu mới sực nhớ tới, trong lòng đều có chút sợ sệt.
Kim Tam Thiện liền nói: “Các cô cô đã dạy chúng ta quy tắc khi hầu hạ chủ tử, nghe nói cơm cũng không được ăn no, hễ có chút sai sót nhẹ thì phạt quỳ, nặng thì bị phạt trượng. Chúng ta là nô tài, cho dù thật sự bị đánh chết cũng chỉ là một câu nói trong miệng chủ tử, không biết thật hay giả?”
Cao Tiểu Thuý nhẹ giọng nói: “Ai lại đem chuyện này ra nói dối, tất nhiên là thật. Nhà ta có một vị cô cô bà con xa, nàng chính là người hầu hạ chủ tử trong cung thời tiên hoàng vẫn còn tại thế. Ngay lúc Tứ a ca hoăng thệ, tiên hoàng giận dữ đem tất cả cung nữ thái giám hầu hạ Tứ a ca đều xử tử. Vị cô cô kia của ta nói, may mắn nàng không xuất sắc, cũng chưa từng làm việc trước mặt chủ tử nên mới tránh được một kiếp. Ấy vậy mà cũng sợ tới bệnh nặng một hồi, từ đó hoàn toàn dập tắt lòng háo thắng, chỉ cầu qua ngày bình an, sống tới khi xuất cung đã là tốt lắm rồi.”
Lý Nhị Nữu bị doạ hoảng sợ, thất thanh nói: “Thiệt hay giả vậy?”
Ai ngờ lời này lại làm dấy lên hồi ức không mấy đẹp đẽ của Tô Lan Chỉ, nàng liếc nhìn Lý Nhị Nữu rồi lạnh nhạt nói: “Phàm là cung nữ chết trong cung, ấn theo quy tắc sẽ bị đưa đến hoả tràng, cùng lắm thiêu thành mấy lạng tro. Cho nên mỗi một tiếng nói hành động trong cung đều phải cẩn thận vì người nhà ở ngoài, lỡ mà phạm sai lầm, bản thân mình chết thì đã tốt rồi, vô ý liền có thể liên luỵ người nhà. Cái tính của Lý tỷ tỷ, không chừng ngày nào đó liền có hoạ từ miệng ra, vậy mà còn không nghe người ta khuyên.”