Không May Yêu Thương Ngươi

Chương 5

Khi biết rõ thân phận thận của ngươi, ta rốt cục cũng hiểu cái gì là “nghe danh không bằng gặp mặt”. Ta van ngươi, ngươi nhìn thế nào cũng không giống nhân vật lãnh huyết như trong lời bọn họ nói a. Trong mắt ta, ngươi cũng chỉ là một đệ đệ rất thích làm nũng, mặc dù — ngươi và ta cùng tuổi.

***

Nàng không nghe lầm chứ, Phượng Hi rõ ràng gọi Tiểu Hạnh là Đông Phương Thiếu Chủ, còn nói là rất cảm kích vì đã cứu Bối nhi. Nàng ngơ ngác nhìn Đông Phương Hình Tôn, Qúy Như Ý hoài nghi thính lực của mình có phải có vấn đề rồi không.

Đông Phương Thiếu Chủ – nàng cũng biết , bên trong Đông Phương phủ này chỉ có Đông Phương Hình Tôn mới được xưng hô như thế a.

-“Ta chỉ là không muốn ngươi yêu mến người khác thôi.” – Đông Phương Hình Tôn nhàn nhạt nói, tiện thể quay đầu nhìn qua Qúy Như Ý. –“Như Ý, tay ta lạnh.” – Hắn nhìn người đang ngây ngốc như đầu gỗ, nói.

Không phải chứ, Tiểu Hạnh rõ ràng là đã trả lời câu nói của Phượng Hi, cái này có thể chứng minh Tiểu Hạnh là Đông Phương Hình Tôn, nhưng có thật là vậy chăng?

-“Tay”- Thanh âm nhàn nhạt lại một lần nữa vang lên thúc giục.

-“A, hảo.” – Qúy Như Ý hồi phục lại tinh thần, tiếp tục xoa xoa tay của Đông Phương Hình Tôn. Trước có lẽ do khϊếp sợ quá mức nên nàng đã ngừng động tác trên tay.

Đông Phương Hình Tôn rõ ràng là đưa tay cho một nữ nhân khiến cho Phượng Hi cùng Bối nhi kinh ngạc nhìn nhau. Vốn tưởng nàng ấy chỉ là một thị nữ bình thường nhưng không ngờ lại vượt khỏi suy nghĩ của họ. Trong giang hồ, Tà Y Đông Phương Hình Tôn lãnh huyết đến nỗi làm cho người ta phải giận sôi, cho dù có một trăm người ở trước mặt hắn, cũng chỉ sợ đến lông mày hắn cũng chẳng buồn nhíu. Nhưng một người nam nhân như vậy, có khả năng đưa tay cho một nữ nhân để xoa nắn sao? Có phải hắn bệnh chưa lành, hay là gặp ảo giác không?

-“Tỷ tỷ có biết các ngươi sẽ đi không?” –Thanh âm của Đông Phương Hình Tôn phá vỡ trầm mặc. Phượng Hi phải đi, chỉ sợ tỷ tỷ lại một mình đau lòng.

-“Biết… đã nói” – Ánh mắt lập tức thu về, Phượng Hi nói –“Vừa rồi tại hạ cùng Bối Nhi đã đến Ỷ Liên Các để chào từ biệt nàng!”- Đối với Đông Phương Quyển, hắn thật sự không có cách nào hồi báo nàng, chỉ có thể hy vọng nàng sớm tìm được người có thể chân chính yêu nàng, không cần phải đem tâm đặt lên người hắn.

Nguyên lai —– bọn họ đã đi gặp tỷ tỷ -“Ngươi đừng quên chuyện ngươi đã đáp ứng ta a”.

-“Cuộc đời này ta sẽ chỉ yêu một mình Bối nhi.” – Phượng Hi kiên định trả lời, nắm lấy tay vợ mình , cả hai đều nhìn nhau cười.

-“Chỉ cần ngươi tuân thủ đúng a” – Đông Phương Hình Tôn nói, ánh mắt lại hướng về Qúy Như Ý.

Tiểu Hạnh thật sự là Đông Phương Hình Tôn sao?Qúy Như Ý hiện tại vẫn chưa tiêu hóa hết chuyện này. Tuy nhiên, những lời nói của Phượng Hi và Tiểu Hạnh bây giờ làm cho nàng nghe cứ như lọt vào sương mù, nhưng có thể khẳng định một việc – Tiểu Hạnh thật sự là Đông Phương Hình Tôn, cũng chính là vị Thiếu gia khủng bố làm cho người khác sợ hãi như trong lời Giai nhi từng kể.

-“Như vậy xin phép cáo từ” – Phượng Hi cùng Bối nhiái biệt. Mới vừa định xoay người, Phượng Hi bỗng quay đầu – “Có chuyện tại hạ cảm thấy rất kì quái, tại hạ nghĩ có lẽ cũng nên nói cho Thiếu Chủ biết. Người hạ độc bối nhi là một phụ nhân chừng ba mươi tuổi, nhìn qua về võ công và chiêu thức thì có thể đoán ra là người của Băng Minh Cung. Nhưng khi nàng hạ độc xong, thì lại nói tại hạ đến tìm người, nói là chỉ có Đông Phương Hình Tôn mới có thể giải loại độc này.” – Hắn suy nghĩ thấy, người phụ nhân kia cơ bản không muốn lấy mạng của Bối nhi mà chỉ muốn dùng Bối nhi làm thí nghiệm để xem Đông Phương Hình Tôn có thể thật sự giải được Huyết Hồng Liên hay không.

-“Thật sao?” – Con ngươi đen hiện lện một tia phức tạp. Trong trí nhớ của hắn lờ mờ từng xuất hiện Băng Minh Cung này, chẳng lẽ là ả sao?

-“Tốt lắm, chúng ta đi.” – Phượng Hi cúi người nói với Bối nhi.

-“Ân” – Bối nhi gật gật đầu, cùng dìu tướng công rời khỏi Linh Hiên. –“Đông Phương Hình Tôn hình dung có chút không giống với những lời giang hồ đồn đại!” –Vừa rời khỏi Linh Hiên, Bối nhi liền nói ra nghi hoặc nãy giờ của mình. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Đông Phương Hình Tôn, ngoại trừ lạnh lùng nhưng nàng không tài nào nhìn ra được hắn âm ngoan cay độc ở điểm nào.

-“Có lẽ là do người thiếu nữ bên cạnh hắn a” – Phượng Hi cười. Đông Phương Hình Tôn mà hắn nhìn thấy mấy ngày trước với Đông Phương Hình Tôn bây giờ đúng là cùng một người, nhưng khí chất của hắn lúc này lại làm cho người ta cảm thấy như có tới hai người –“Có lẽ, từ nay về sau Đông Phương phủ sẽ thay đổi không ít a.”

Bởi vì người thiếu nữ kia mà thay đổi………

Đông Phương Hình Tôn nhìn bóng dáng của Phượng Hi cùng Bối Nhi đã ra khỏi Linh Hiên, quay đầu nhìn chằm chằm vào Qúy Như Ý-“ Làm sao vậy?” – Nàng đang dùng ánh mắt nghiên cứu để nhìn hắn cứ như là chưa bao giờ thấy qua hắn vậy (Mik: tỷ đang quan sát “sinh vật lạ” a )

-“Ngươi — là Đông Phương Hình Tôn” – Qúy Như Ý ấp úng hỏi. Đầu óc nàng bây giờ hoảng loạn, ai tới nói cho nàng biết là nàng nghe lầm đi, hắn nhìn như thế nào cũng không giống một vị Thiếu gia khủng bố như mọi người nói a.Tiểu Hạnh nhìn sao cũng giống như Lenno làm sao có thể lãnh huyết được?

-“Ân” – Hắn gật đầu làm cho nàng có cảm giác như ái đó gõ một gậy lên đầu nàng.

-“Vậy ngươi không phải là dược đồng sao?” – Nàng ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi.

-“Không phải.” – Hắn lắc đầu –“Là nàng nói ta là dược đồng” – Từ đầu đến cuối hắn chưa từng nhận mình là dược đồng (Mik: giờ hai bọn họ cũng biết tuổi nhau rồi nên Mik đổi cách xưng hô cho “thân mật” *cười gian tà*)

Sao? Là nàng hiểu lầm ư? –“Vậy sao ngươi không nói cho ta ngươi chính là Đông Phương Hình Tôn?” – Nếu hắn sớm nói cho nàng biết thì không đợi đến bây giờ nàng mới biết được sự thật này.Đột nhiên biết được làm nàng kinh hãi nhiều gấp mấy lần, e là tuổi thọ nhất định là bị rút ngắn a.

-“Nàng không có hỏi.” – Hắn đáp một cách vô tội

Oanh! Nàng thật sự là kích động muốn dùng tay đánh cho hắn một trận –“Ta có hỏi tên ngươi , ngươi lại nói ngươi tên Hạnh.” (Mik: Tỷ mà đánh nổi ca ca ấy thì tỷ sẽ được lưu danh thiên cổ đấy .. ý , mà nghĩ lại dám tỷ đánh được ảnh đấy *cười gian tà*)

-“Là Hình” – Hắn sửa lại, hắn chỉ không muốn nàng gọi hắn là “Tôn” thôi. Không có bất kì nguyên nhân nào, chỉ là không muốn.

“Hạnh” cùng “Hình” cùng âm nhưng khác chữ , nói cách khác —- từ đầu đến cuối đều là nàng nghĩ sai sao? Nhưng cũng không trách được lúc nàng nói việc gặp hắn cho Giai nhi, nàng ta đã khẳng định nhất định là do nàng nằm mơ.

Nhưng có điều, bộ dáng cùng tướng mạo này với những hành vi làm nũng của hắn cũng có phân nửa trách nhiệm, những điều này làm cho nàng có chết cũng không nghĩ hắn chính là Đông Phương Hình Tôn.

-“Ngươi….” – Khuôn mặt ngây thơ, ánh mắt chuyên chú cứ như Lenno đang nằm trước mặt nàng vậy, làm cho nàng dù có giận đến mấy nhưng cũng không thể làm gì được. –“Tính*” – Nàng thở hắt ra . (Mik: *tiếng thở dài). Bây giờ dù có ngồi tranh luận xem hắn có phải Đông Phương Hình Tôn không thì cũng không còn ý nghĩa gì. Sự thật đã bày ra trước mắt, nàng chỉ có nước tiếp nhận nó thôi.

-“Có điều cũng khá tốt, ngươi đã cứu Bối nhi.” – Nàng theo thói quen vẫn duỗi tay vỗ lưng hắn, đây đại khái cũng có thể xem là điều an ủi duy nhất của nàng. Bây giờ nhìn hắn thế nào cũng giống một bức họa tôn giáo được để trong kính, phật quang tỏa sáng khắp nơi, cứu độ chúng sanh. Nếu hắn không cứu người thì ảo tưởng của nàng đại khái là sẽ bị hủy hoại mất (Mik: tỷ tỷ có trí tưởng tượng thật làm cho muội đây bội phục =.=)

Hắn nhìn nét mặt tươi cười của nàng – “Nàng vui vẻ sao?” – Hắn tự tay vén lọn tóc rủ xuống bên tai nàng, nếu biết thân này của hắn, nàng có thể đối xử với hắn giống như đối xử với Tiểu Hạnh không. Hắn yêu mến bộ dáng vui vẻ của nàng. Tâm tình của nàng dường như có thể ảnh hưởng đến hắn, làm cho hắn cảm thấy an tâm. Trong tám năm qua, hiện tại hắn mới cảm thấy yên ổn cả trong tâm hồn.

-“Có thể xem là vậy” – Qúy Như Ý nhún nhún vai –“Hai người bọn họ yêu mến nhau, nếu mà một trong hai người phải chết, thì người còn lại sẽ rất cô đơn”. –Trong phim ảnh trên TV nếu như vậy thì đó là một kết cục bi kịch, đến lúc đó thì cũng coi như hết bộ phim. Nhưng trong hiện thực thì người còn lại làm sao có thể vượt qua được khoản thời gian dài buồn chán cô đơn một mình mà không lúc nào không nhớ đến hồi ức của quá khứ?.

-“Yêu mến?”- Tay hắn đột nhiên dừng lại, từ ngữ trong lời nói của Như Ý hắn hoàn toàn không hiểu rõ –“Đó là cảm giác gì?”

-“Chính là cảm giác luôn muốn đối phương ở bên cạnh mình, cảm giác không muốn xa rời a.” – Nàng kéo tay hắn xuống, xoa xoa lên. Tuy rằng hắn là Đông Phương Hình Tôn nhưng nàng vẫn muốn xem hắn như Tiểu Hạnh mà đối đãi. Còn đối với tiểu hài tử mà giải thích hai từ “yêu mến” thì giải thích như vậy hắn sẽ dễ dàng tiếp nhận a.

Luôn muốn ở bên cạnh đối phương, không muốn rời xa sao? Hắn kinh ngạc nhìn nàng. Ánh mắt lần đầu tiên hắn gặp Như Ý đã không muốn nàng rời xa hắn, hắn muốn nàng ở bên cạnh hắn,Quyển tỷ tỷ chưa bao giờ cho hắn cảm giác này, nhưng Như Ý thì có thể.

Tay của hắn ở trong lòng bàn tay của nàng mà dần dần trở nên ấm áp…..

-“Ta cũng không muốn rời xa Như Ý, từ trước đến nay ta luôn muốn Như Ý ở bên cạnh ta” – Cúi người, hắn trịnh trọng nói.

-”Ách?” Nàng sững sờ, hắn đến tột cùng là đang nói cái gì a?

-”Cho nên —— “

-”Cái gì?”

-”Ta yêu mến Như Ý.”- Bởi vì thế cho nên hắn không muốn Như Ý yêu mến Phượng Hi. Bởi vì người Như Ý yêu mến chỉ có thể là hắn – Đông Phương Hình Tôn

A? ! Đôi bàn tay đang xoa xoa đột nhiên sững sờ giữa không trung , hắn —- đang nói cái gì?

***

Băng Minh Cung

Xung quanh bao phủ toàn là tuyết, gió rét lạnh thấu xương. Không thẹn với cái tên của nó, Băng Minh Cung đứng sừng sững giữa đỉnh núi Thiên Sơn quanh năm bao phủ một màu trắng xóa.

Một chiếc khăn đen che khuất khuôn mặt người phụ nhân, không ai biết phía dưới tấm mạn che này là một khuôn mặt như thế nào – “Đông Phương Hình Tôn thực sự giải độc cho Bối nhi sao?” –Thanh âm của người phụ nhân tuy trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, tuy nhẹ nhàng nhưng lại làm cho người ta lạnh run.Dù chỉ là một câu nói bình thường như lại làm cho người ta cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo.

-“Vâng.”- Hắc y nam tử ©υиɠ kì hồi báo trước mặt người phụ nhân. –“Thuộc hạ theo lệnh phu nhân đã luôn mai phục trước cửa Đông Phương phủ, hôm trước đã chứng kiến xác thực Phượng Hi cùng Bối nhi đã rời khỏi.”

Đông Phương Hình Tôn… Không nghĩ rằng hắn thật sự sẽ giải Huyết Hồng Liên –“Phượng Hi dùng cách gì để làm cho Đông Phương Hình Tôn chịu giải độc.” – Bản thân nàng cũng biết , Đông Phương Hình Tôn sẽ không quan tâm đến sự sống chết của người khác.Cho dù Phượng Hi võ công có tuyệt đỉnh như thế nào cũng không thể bức ép Đông Phương Hình Tôn giải độc cho Bối nhi.

-“Hắn đã không ăn không uống mà quỳ trước Đông Phương phủ 11 ngày liền ,đến canh hai ngày thứ 11 thì Đông Phương Hình Tôn mới xuất hiện và đáp ứng giải độc cho Bối nhi.”

Người phụ nhân nhẹ nhàng thu ngón tay lại. Phượng Hi- hắn quỳ 11 ngày sao? Lúc trước nàng hạ độc lên người Bối nhi chỉ muốn nhìn xem y thuật của Đông Phương Hình Tôn có giống như trong lời đồn đãi hay không, nhưng đồng thời cũng bởi vì Bối nhi cùng Phượng Hi là một đôi uyên ương không ao ước làm thần tiên. Bọn họ có thứ mà nàng vĩnh viễn không có được…. loại tình cảm này làm nàng thấy chướng mắt, nàng muốn phá hủy nó.

-“Phu nhân có muốn thuộc hạ gϊếŧ chết Bối nhi cùng Phượng Hi không?” – Hắn y nam tử hỏi. Hiện tại bây giờ vết thương của hai người bọn họ vẫn chưa khỏi, với võ công của hắn cũng dễ dàng loại bỏ hai người bọn họ.

Phụ nhân suy nghĩ –“Không cần.” – Dù sao nàng chỉ muốn biết y thuật của Đông Phương Hình Tôn đã đến mức nào , còn về phần Phượng Hi cùng Bối nhi … ngày sau hãy nói-“Ngươi vẫn nhớ rõ dung mạo của Đông Phương Hình Tôn chứ?”

-“Nhớ rõ, thuộc hã đã tìm người họa tượng tốt nhất thành Lạc Dương, dựa theo những gì thuộc hạ miêu tả mà đã họa ra bức họa của Đông Phượng Hình Tôn.” – Hiểu rõ tâm ý của người phụ nhân. Hắc y nam tử mang bức họa cuộn tròn luôn để bên người, kính cẩn giao cho phụ nhân.

Bức họa cuộn tròn được mở ra. Người trong bức họa quả là ngọc thụ lâm phong, thanh tú xuất trần, ở giữa hai hàng lông mày lại có một chu sa nốt ruồi màu đỏ tươi….

Hắn giống như “hắn” a …

Khẽ run lên, phụ nhân cuộn tròn bức họa lại, đứng lên –“Chuyện này không được phép nói cho Cung chủ”.

-“Vâng, thuộc hạ đã rõ.”

***

Yêu mến – Lần đầu tiên có nam sinh đứng trước mặt nàng thoải mái nói ra hai chữ “yêu mến”, thật sự làm cho nàng kinh ngạc. Quý Như Ý quét lá rụng bên cạnh nhớ lại tình cảnh lúc ấy. Đối với Tiểu Hạnh…Ách ..bây giờ phải gọi hắn là Tiểu Hình mới đúng …. Đối với những câu nói như “hắn muốn nàng bên cạnh” nàng đã nghe quen rồi nhưng không nghĩ hắn nói yêu mến nàng, thật sự là không nghĩ đến.

Mà khi nghe lời hắn nói xong, nàng khuôn mặt không tự chủ được mà đỏ hồng lên. Nếu như đang ở thời hiện đại, nàng có lẽ đã liên tưởng đến những cánh hoa anh đào nhẹ nhàng bây xuống, một thiếu niên đứng dưới tán cây nhẹ nhàng thổ lộ tâm ý với một nữ sinh xinh đẹp –“Anh thích em, quen với anh nhé.” (Mik: em nói tỷ trí tưởng tượng bay xa mà .. đâu có sai >””