Beta Thành Thật Bị Ông Chồng Điên Phê Mơ Uớc

Chương 2

Bên kia liếc nhìn anh, sau đó nhìn dòng xe cộ ở phía xa, giọng nói hơi khàn khàn, "Ở khu biệt thự Midnight River."

Mạnh Đồng sững sờ, sau đó nói một tiếng "cảm phiền chú quá". Đứng bên đường, bắt taxi rồi nói địa chỉ với tài xế.

Đột nhiên mở hộp trò chuyện. Người lái xe nói chuyện phiếm và hỏi anh làm gì ở Midnight River. Có rất nhiều đất đai và vàng ở đó, nhưng trông Mạnh Đồng trông không giống một người sống ở đó.

Mạnh Đồng không cảm thấy khinh thường, đó cũng là một sự thật. Anh sờ sờ đầu và mỉm cười nói: "À, cháu đến đó gặp một người bạn ạ."

Người lái xe tiếp tục nói rất nhiều, chủ yếu là những tin đồn gần đây về những người nổi tiếng khác nhau trong khu biệt thự, bao gồm cả người vừa mới qua đời trong già họ Từ nữa.

Sau khi đi được gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi, Mạnh Đồng xuống xe, sững sờ đứng trước những căn biệt thự được sắp xếp gọn gàng, anh hơi hoảng. Cho đến khi tiếng xe còi inh ỏi phía sau, hóa ra anh đang cản đường, anh đỏ mặt và vội vã tránh đường.

Mạnh Đồng nghĩ rằng anh chỉ biết vị trí chung, không biết đó là biệt thự nào. Anh đành phải gọi điện thoại cho Mạnh Lương Hà, trời đã tối, Mạnh Lương Hà bảo sẽ có người đến đón anh.

Quả nhiên, Mạnh Đồng đứng ở ngã tư đợi một lúc, sau đó một người phụ nữ mặc vest chuyên nghiệp đi tới.

Đối phương nở nụ cười nhẹ trên mặt, giọng nói rất tốt: "Anh là anh Mạnh Đồng đúng không, chính Từ tiên sinh đã bảo tôi đến đón anh."

Mạnh Đồng gật đầu lia lịa, đi theo đối phương đi về phía biệt thự cách đó không xa.

Nhưng thay vì đi thẳng như Mạnh Đồng nghĩ, anh lên xe, nữ thư ký lại đưa Mạnh Đồng đến một nơi khác.

Mạnh Đồng thấy cửa có rất nhiều xe đậu, ở cửa có rất nhiều vòng hoa màu trắng. Mọi người tiếp tục đi về phía cửa. Nữ thư ký mở cửa xe, ra hiệu cho Mạnh Đồng đi vào: "Từ tiên sinh và Từ phu nhân đều ở bên trong."

Mạnh Đồng gật đầu, chỉnh lại quần áo, chậm rãi đi vào. Đại sảnh rất là rộng rãi, đèn chùm trên đầu sáng sủa, ánh mắt Mạnh Đồng hơi đau, anh nhìn đôi nam nữ mặc đồ đen đứng cách đó không xa, vẻ mặt buồn bã tang thương, nói chuyện với những người đến đưa tang. Mạnh Đồng cẩn thận đi tới, anh nhanh chóng xoa lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi hai lần, đi tới trước mặt vợ chồng họ Từ.

Ánh mắt Từ phu nhân hơi mệt mỏi, nhưng nhất cử nhất động của bà vẫn rất tao nhã. Đôi mắt của Từ tiên sinh bên cạnh xanh biếc. Hai người đều không nhận ra Mạnh Đồng, dù sao cũng đã nhiều năm trôi qua rồi.

"Từ tiên sinh, Từ phu nhân, con là Mạnh Đồng, con thay mặt ba đến chia buồn với hai người." Mạnh Đồng mím môi, cúi đầu chào hai người.

"Là Mạnh Đồng con của Lương Hà đấy." Từ tiên sinh nghiêng người thì thầm một câu nhắc nhở vào tai Từ phu nhân, Từ phu nhân nhận ra anh, chợt nắm lấy hai bàn tay của Mạnh Đồng.

"Mới đó mà con đã lớn vậy rồi sao." Từ phu nhân cảm thán, bà vỗ vai Mạnh Đồng, đôi mắt xanh biếc tỏa ra ánh sáng dịu dàng: "Ba con vẫn khoẻ chứ?"

Mạnh Đồng gật đầu.

"Đứa bé ngoan, cảm ơn con." Từ phu nhân còn muốn nói gì đó, bên cạnh có khách đến chi buồn, Mạnh Đồng vội vàng lui sang một bên.

Một lúc sau, nữ thư ký lại đi tới: "Anh Mạnh à, Từ tiên sinh nhờ tôi đưa anh qua đó nghỉ ngơi. Anh đi với tôi nhé?"

Mạnh Đồng đi theo cô đến một góc nghỉ ngơi hơi hẻo lánh, ngồi xuống băng ghế. Thư ký chào hỏi vài câu rồi xoay người rời đi.

Bộ đồ trên người anh ôm vào người, căng cứng lên, như thể anh đang khó thở. Mạnh Đồng rất không thoải mái trong môi trường này, nhưng may là không có ai nói chuyện với anh.