A!A!A!...
Một tiếng thở dài tràn đầy sự mệt mỏi của Obito, cậu nghi hoặc tự hỏi: "Đến đây là kết thúc rồi sao! Ta chỉ muốn tạo ra một thế giới nơi không có loạn lạc, nơi mà chúng ta có sống một cuộc sống bình thường cùng những đứa con bình thường! Sống một cách bình thường giống bao gia đình hạnh phúc khác, đến già! Rồi chết đi một cách bình thường và hạnh phúc!"
"Nhưng....Nhưng tớ đã không thể!" Đôi mắt của hắn sớm đã rưng rưng, giọng nói có chút ấy nấy.
"Tớ đã sai! Sai ngay từ đầu! Khi để bị lợi dụng bởi tên khốn Madara. Rin! Tớ xin lỗi cậu! Thật sự xin lỗi cậu! Nếu có thể tớ muốn gặp lại cậu một lần nữa!"
Bỗng lúc này một tiếng nói dịu dàng cất lên: "Không! Tớ rất biết ơn cậu! Cậu luôn vì tớ mà quên đi bản thân mình! Luôn hi sinh vì tớ!"."Cậu không cần cảm thấy tội lỗi nữa đâu!" Bóng dáng của một thiếu nữ hiện ra với mái tóc đen, ngắn, một bộ đồ bình thường mà các shinobi nữ hay mặc.
Obito nghe thấy một giọng nói quen thuộc liền mở to mắt, đầu ngó nghiên để tìm kiếm giọng nói ấy. Cậu thấy bản thân mình ở một không gian kì lạ, xung quanh bị bao phủ bởi màu hồng lấp lánh. Trong con ngươi của cậu ánh lên hình dáng của cô gái ấy, một bóng quen thuộc, bóng dáng của người mà hắn luôn mong nhớ, một bóng dáng mà cậu không bao giờ quên.
Một kẻ mạnh mẽ, luôn một mình đối diện với các khó khăn giờ đây nước mắt lại sớm đã lăn dài trên hai má. Hắn có chút không tin vào mắt mình, tay phải hắn run rẩy, khó khăn dơ về phía cô gái ấy, giọng nói lắp bắp: "Rin! Rin!Là cậu à?!"
Rin ngồi xuống bên Obito khẽ chạm tay lên má của Obito nhẹ nhàng lau đi hai hàng nước mắt của hắn. Giọng nói êm dịu đáp: "Lâu rồi không gặp! Obito!" Trên khóe một cô ấy lộ ra một nụ cười ôn nhu, xinh đẹp vô cùng.
Obito cảm nhận được sự ấm áp của bàn tay của Rin mà ôm trầm lấy cô, ôm chặt lấy cô. Một hồi sau hai người giữ đúng tư thế đó. Lúc này Obito mới khẽ lên tiếng: "Lâu rồi không gặp! Rin! Tớ nhớ cậu lắm!"Hai người tiếp tục ngồi đó thêm một lúc, Rin lúc này cất tiếng quan tâm hỏi: "Cậu đã thấy đỡ hơn chưa! Đừng cảm thấy tội lỗi nữa nhé Obito! Dù có chuyện gì? Hay làm sao đi nữa thì tớ vẫn cảm ơn cậu."
Obito khe khẽ đáp: "Ừm! Cảm ơn cậu! Rin!"
Rin nghe vậy vôi lắc đầu đáp: "Tớ có làm gì đâu!"
Obito trả lời: "Không! Cậu giúp tớ rất nhiều đấy! Cậu luôn là người đầu tiên ở bên giúp đỡ tớ, khi tớ gặp phải chuyện gì đó. Cậu luôn xuất hiện đúng lúc và kịp thời để giúp tớ. Lúc trước cũng vậy và bây giờ cũng vậy".
Rin cười một cách dịu dàng, từ từ dùng tay nâng mặt Obito lên hai người ghé sát mặt vào nhau. Rồi cô cười nói: "Obito này! Cậu có muốn sống một cuộc sống mới ở một nơi thật bình yên không."
Obito vui vẻ, thản nhiên đáp lại: "Tất nhiên rồi! Tớ muốn sống ở đó cùng với cậu."
"Tớ cũng muốn cậu sống ở nơi đó! Đó là nơi mà lũ trẻ vui đùa mỗi ngày, nơi không có chiến tranh, không có loạn lạc. Nó giống như trong mơ vậy, đúng không!?"
"Bao năm qua cậu đã chịu quá nhiều sự đau khổ, có lẽ cậu mệt mỏi rồi. Tớ muốn tặng cơ hội đó cho cậu."
Obito kinh ngạc đứng phất dậy hỏi lại Rin: "Cậu nói vậy là sao hả Rin? Nếu không có cậu thì tớ đến nơi đó làm gì? Tớ muốn sống trong một thế giới hạnh phúc nhưng mà là có cậu! Nếu không có cậu nơi đó cũng chẳng có nghĩa lí gì cả."
Rin cười dịu dàng, đứng lên sau đó dùng hai tay đẩy Obito ra xa. Obito cố dơ tay về phía Rin, cố gắng một lần nữa ôm trầm lấy cô, cố gắng không tách rời cô. Nhưng tất cả mọi thứ đều vô dụng, cậu cảm nhận được cậu ngày càng rời xa cô. Cậu bất lực, đôi môi mấp mấy hét lên: "Rinnnn!!!!"
Rin vẫn lặng lặng đứng ở đấy, nhưng có vẻ như cơ thể cô đã dần tan biến. Dần hóa thành vô số đốm sáng trắng, mặc dù vậy nụ cười của cô vẫn nở rộ trên môi đó như lời tạm biệt mà cô gửi đến Obito: "Hãy sống thật tốt nhé Obito! Tạm biệt!" Rồi cô hoàn tan biến vào hư vô.
Đột nhiên có tiếng hệ thống vang lên thời gian liên kết còn 1 phút , 30 giây ,20 giây, 10, 9, ,8 ,7 ,6 ,5, 4 ,3 ,2 ,1. 0 "Liên kết thành công!"
Obito bị kéo đến nơi chỉ toàn là màu trắng vô tận, cậu tỉnh dậy trong sự hoảng loạn. Liên tục đảo mắt nhìn mọi nơi ở đó để tìm Rin.
Tiếng nói kì lạ đó tiếng tục vang lên: "Chúc mừng ngươi! Liên kết thành công!". Một hàng chữ xuất hiện từ hô vô nằm trước mắt Obito. Obito không quan thứ đó là gì chỉ một mực hết lên: "Rin! Rin của ta đâu rồi?"
Những dòng chữ trong hư không bị xóa đi, sau đó những dòng chữ khác lại xuất hiện: "Kí chủ bình tỉnh lại đã và nghe tôi nói đã! Tên ta là Eos! Là hệ thống thời không! Là một kẻ lưu lạc vô tình chạm phải Rin, nhưng cô ấy kêu ta chờ, chờ mãi mất 16 năm. Thời khắc cậu xuất hiện cô ấy đã kêu ta ở bên canh cậu. Để giúp giúp cậu đến với thế giới hòa bình."
Obito hoảng loạn, vẫn đập hai tay mạnh xuống đất gục đầu, mạnh mẽ mà hét lên: "Ta không cần! Thứ ta cần là được ở bên Rin!"
Eos tiếp tục nói với giọng điệu vui vẻ nói: "Kí chủ đã nói như vậy thì ta sẵn lòng giúp đỡ!"