Nhóm Dã Thú

Chương 2

Đồng Nhạc vừa nói đồng ý với sếp vừa nói lời tạm biệt với ba tên tiểu quỷ.

Trước khi đến gara, cậu hỏi sếp trò chơi có gì đặc biệt không.

"Sao lần này phải cẩn thận thế? Không phải trò chơi tìиɧ ɖu͙© lần trước chúng ta làm cũng rất tốt sao, phản ứng rất tốt, theo số liệu nhạy cảm lần trước có gì đó bất ổn hả?"

Đồng Nhạc thận trọng hỏi.

"Lần này thì khác."

"Lần này là một trò chơi tìиɧ ɖu͙© với thú."

.

Đồng Nhạc nhắm mắt lại, lẳng lặng ngủ đông ở bên trong nhà kho.

Ánh mắt sếp nhìn cậu, trên mặt nở nụ cười thật tươi: "Cậu thật sự muốn thực hiện thử nghiệm lần này sao?"

"Chúng tôi có thể cho cậu thêm một khoảng thời gian nữa, cậu có thể tự mình lựa chọn... Công ty có các sản phẩm mới khác để ra mắt gần đây và Beastland ban đầu được lên kế hoạch cho năm tới, vì vậy cậu không cần phải vội đâu."

Sếp nói với giọng điệu rất nhẹ nhàng, Đồng Nhạc và sếp rất thân với nhau, có lẽ vì cậu là người duy nhất sẽ tham gia vào bất kỳ loại thử nghiệm nào, vì vậy sếp mới luôn dịu dàng với cậu - nếu không, nhiều sản phẩm của công ty sẽ trở thành sản phẩm mà chưa ai thử nghiệm, cậu cũng không biết có bao nhiêu vấn đề sẽ xảy ra sau khi chúng được liệt kê ra.

"Tôi đã nghỉ ngơi đủ rồi." Đồng Nhạc mỉm cười: "Sếp à, người tham gia trò chơi cũng đâu phải ngài đâu."

"Chỉ là lần này thật sự rất đặc biệt, trò chơi tìиɧ ɖu͙© thể loại quan hệ với thú khác với hϊếp da^ʍ tập thể thông thường, con thú không có bất kỳ ý thức nào, vì vậy sẽ có một số tính năng nổi bật khi thiết kế, nên chúng tôi mới sợ gây hại cho cậu thôi." Giọng điệu của Sếp chậm rãi: "Dù sao thì thú và người cũng khác nhau mà."

"... Bọn chúng cũng đâu có cắn thẳng vào người tôi đâu đúng không?" Đồng Nhạc cũng hơi do dự.

"Không, chúng tôi đặc biệt loại bỏ sự hung hăng khi trò chơi được thiết lập rồi, để người chơi bị cắn chết trong trò chơi à... Ai da, chúng tôi không muốn phá sản đâu." Sếp cười và nói: "Chẳng qua vẫn giữ nguyên thể loại khổ da^ʍ thôi, cậu nhớ cẩn thận đấy."

Lời nói của sếp trấn an Đồng Nhạc, cho dù thích quan hệ tìиɧ ɖu͙© siêu mãnh liệt, cậu cũng không muốn nhìn thấy mình bị một con sói dùng hàm răng sắc nhọn đáng sợ gặm cổ mình...

"Tôi đã sẵn sàng rồi." Đồng Nhạc cởϊ qυầи áo ra, lộ ra thân hình xinh đẹp, tay chân thon nhỏ, làn da trắng nõn mềm mại, cổ thon thả trên xương quai xanh tinh tế, mỏng manh xinh đẹp.

Sếp dường như hoàn toàn không để ý lắm, sếp đỡ Đồng Nhạc tới, lấy quần áo của cậu bỏ sang một bên, sau đó giơ tay lên cầm nắp và từ từ đậy lại. Đồng Nhạc nhắm mắt lại trong cabin, cậu đã sớm cảm nhận được một giọng nói máy móc lạnh lùng thúc giục cậu vận hành: "Thanh thao tác có hai cách: chủ động và tưởng tượng, người chơi có thể tự chọn từ ngữ an toàn, khi người chơi gọi chồng trong đầu nhiều lần, hoặc tự tay mở thanh thao tác, cậu có thể tạm dừng và kết thúc trò chơi."

""Chồng" á? có vậy thôi sao? Từ ngữ an toàn chỉ có một từ "chồng" thôi à?"

"Từ chồng đã được mặc định, nhưng để thành công, xin người chơi luôn nhớ tới từ an toàn này. bây giờ trò chơi đang tải....Đã tải thành công, trò chơi bắt đầu... Phân phối danh tính người chơi..."

Đồng Nhạc mở mắt ra.

Cậu đang ở trên một bãi cát, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên đầu cậu, cơ thể cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ - bây giờ cậu đang là một người cá.

Những người cá quý hiếm trong đại dương là kho báu cho toàn bộ đại dương, chúng rất xinh đẹp, có khả năng phục hồi siêu việt, bởi vì chúng là con cưng của toàn bộ đại dương, người cá sẽ thu hút sinh vật biển một cách tự nhiên. Họ thậm chí có thể làm mất đuôi cá và đi bộ trên bờ trên đôi chân của họ, về cơ bản là sinh vật được trời đất ưu âis.