Bán Dạ

Chương 20

Một đường bỏ chạy như điên, khát khô cả cổ họng, chúng tôi xông vào một tòa nhà đã cũ nát.

Nơi này có lẽ chính là vị trí xuất hiện bug trong lời của Bạch Giai.

Anh trai shipper cũng chứng thực cho suy đoán của tôi: “Lúc trước tôi đều thoát ra từ chỗ này, nhưng mà bây giờ những người biết được cách này gần như đều đã chết hết cả rồi...”

Không một chút chần chừ, chúng tôi lập tức chạy vội lên lầu trên.

Ước chừng đã rẽ khoảng mười mấy hai chục vòng ở lối cầu thang bộ, đoán chừng đã leo tới hơn mười tầng lầu, chúng tôi mới đi vào bên trong một tầng.

Cửa sổ của các phòng trong tòa nhà cũ nát bỏ hoang này đều không đóng, nhưng bên trong mỗi căn phòng đều được trang bị cửa lớn.

Anh trai tiếp tục dẫn tôi đi vào nơi trong cùng nhất, sau đó che chở tôi ở phía sau người, thuần thục gõ cửa: “Xin chào, đơn hàng của bạn được giao tới rồi.”

Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra anh trai shipper có thể thoát ra được chủ yếu là nhờ vào bộ đồng phục này.

Nếu như đêm hôm đó là một nhân viên giao hàng đến gõ cửa nhà tôi, có lẽ tôi sẽ không chút do dự mở cửa ra, cho dù tôi không có đặt hàng gì cả đi nữa.

Trên đồng phục của anh trai bị dính vết máu, là do lúc giải quyết người phụ nữ kỳ quái kia lưu lại.

Mà tôi lúc này càng thảm hại hơn, bộ đồ ngủ trên người toàn là máu, người đầy bụi đất, đi gõ cửa mà có người dám mở thì tỉ lệ gần như là bằng không.

Toàn bộ hy vọng đều ký thác ở trên người của anh trai shipper.

Chờ khoảng mấy giây, không có ai trả lời.

Anh trai lập tức kéo tôi đi qua cánh cửa tiếp theo, lặp lại động tác lúc nãy.

Kết quả vẫn như cũ.

Rất nhanh, tất cả cửa của tầng lầu này đều bị chúng tôi gõ qua một lượt, nhưng đều không có ai trả lời.

Lẽ nào cái bug này đã được sửa lại rồi sao?

Chúng tôi sẽ vĩnh viễn không thoát ra khỏi đây được, đúng không?

Anh trai với tôi đều phản ứng giống nhau, đều cùng chạy lên lầu trên, tiếp tục gõ cửa.

“Xin chào, đơn hàng của bạn được giao tới rồi.” Anh trai bình tĩnh tự nhiên như bình thường.

Nếu chúng tôi có một công cụ gì đó kiểu như chiếc cưa thì tốt rồi, có thể giống như Bạch Giai, cưa cửa ra, nói không chừng cũng có hy vọng.

Bên ngoài cửa sổ, trời đang dần hửng sáng, ở nơi xa có một hàng người mặc đồ màu xanh thẫm đang di chuyển về hướng chúng tôi.

Thời gian còn lại không nhiều.

Cũng không quan tâm nhiều nữa, tôi từ phía sau người của anh trai shipper đi tới trước một cánh cửa khác, đồng thời gõ cửa.

“Có thể mở cửa ra một chút không?”

Không một ai trả lời.

Toàn bộ đều không có ai đáp lại chúng tôi cả.

Rất nhanh, chúng tôi lại chạy lên phía trên vài tầng nữa, hai bên trán đã đẫm mồ hôi.

Đám quan chấp pháp kia đã tới dưới lầu.

Bây giờ mỗi lần gõ một cánh cửa cũng chỉ đổi lại thất vọng, thất vọng hết lần này tới lần khác.

Tôi đã nghe thấy tiếng bước chân của đám người quan chấp pháp, từng tiếng bước chân như dẫm nát hết sự bình tĩnh của tôi, thành một đống nát bét.

Tôi gần như không có cách nào suy nghĩ.

Đổi từ gõ cửa hết tầng này sang tầng khác, lại vẫn như cũ không một ai trả lời.

Trong hành lang, tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Không còn đường lui, chúng tôi chỉ có thể tiếp tục bỏ chạy lên phía trên.

Chính vào lúc chúng tôi vừa đổi sang một tầng khác, đám quan chấp pháp cũng đã đuổi tới nơi, ở trên ngã rẽ của cầu thang, chúng tôi hai mắt nhìn nhau.

Anh trai đưa điện thoại qua cho tôi, đồng thời đẩy tôi đi.

Lần đầu tiên tôi thấy anh ta hét lớn về phía tôi: “Mau chạy đi!”

Tôi không chút do dự, tay trái nắm lấy điện thoại của anh ta, tay phải nắm lấy tay vịn của cầu thang, tiếp tục bỏ chạy.

Cảm giác đau nhức trên đùi mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ lên đầu óc đã chết lặng của tôi, hai chân không nhấc lên nổi nữa, nhưng tôi không dám dừng lại dù chỉ một khắc nào.

Nơi ngã rẽ, tôi nhìn thấy ở dưới lầu, anh trai xông ngược về phía bốn tên quan chấp pháp.

Tôi cũng nhìn thấy khảm đao lớn ở trong tay chấp pháp quan phản chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo thấu xương.

Anh ta sẽ bị bọn họ chặt xác phân thây thành từng mảnh sao?

Tuyệt đối không được!

Tôi thầm khẩn cầu trong lòng.

Anh ta lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.

Chua xót nơi khóe mắt cứ tuôn ra mất khống chế.

Cả một ngày trời không có một ngụm nước, cổ họng khát khô tới phát đau, rất khó chịu, rất tuyệt vọng.

Chạy lên tới tầng trên cùng, đã không thể chạy lên tiếp được nữa.

Tầng này chính là hy vọng cuối cùng của tôi.

Ở phía trong cùng của hành lang, tôi nhìn thấy một cái cưa gỗ bị gãy thành hai nửa, trên cửa có dấu vết từng bị cưa.

Đây chính là cánh cửa mà Bạch Giai từng tới gõ hay sao?

Cô ấy cũng từng tuyệt vọng đứng ở bên ngoài đập cửa như vậy sao?

Tôi kéo lê đôi chân nặng nề, chạy chậm qua, nhưng tốc độ này có khi còn chậm hơn cả đi.

Tôi nặng nề đập lên cánh cửa lớn, giống như một kẻ điên mắc chứng cuồng loạn : “Mở cửa ra! Tại sao lại không mở cửa ra?”

Phản lực khi đập cửa giống như kim châm mạnh mẽ đâm vào dây thần kinh trên bàn tay một cách đau đớn, tôi lại giống như không biết đau là gì.

Tuy không biết bên trong cánh cửa này rốt cuộc có người hay không, nhưng đây gần như là cơ hội cuối cùng của tôi.

“Mau mở cửa ra, cầu xin cô, bọn họ sắp lên tới đây rồi! Cô mau mở cửa ra đi!”

(*Đoạn này tuy không biết bên trong là nam hay nữ, hay có người không nhưng mà tui thấy giống lời cầu xin lúc trước của Bạch Giai nên để ngôi xưng là cô luôn nha)

Tần suất gõ cửa theo sự gấp gáp trong lòng tôi ngày càng thêm dày đặc, thời gian ngày càng ít, khoảng cách tới cái chết cũng lặng lẽ gần kề.

“Bọn họ sẽ băm tôi ra mất! Tôi cầu xin cô, cho tôi vào trong đi, tôi cầu xin cô...”

Tôi cuối cùng cũng hiểu được, cảm giác tuyệt vọng của Bạch Giai ở bên ngoài lúc đó.

Bơ vơ, sụp đổ.

Tại sao, tại sao không chịu mở cửa?

Đột nhiên, tôi ngừng gào khóc, yên tĩnh dựa vào cửa từ từ ngồi xuống.

Lúc nãy anh trai đưa điện thoại của anh ấy cho tôi.

Tôi thử vào vài mật mã đơn giản, đều không thể mở ra được, lần cuối cùng tôi thử nhập ngày sinh nhật của mình vào, vậy mà lại mở khóa được.

Màn hình chính rất gọn gàng, chỉ có một vài ứng dụng cần thiết.

Tuy rằng không có tín hiệu nhưng tôi vẫn muốn thử một lần.

“Mở cửa!”

Hai tay của tôi không ngừng run rẩy, mãi mới gõ ra được hai chữ, dư quang khóe mắt xuất hiện bóng dáng màu xanh thẫm, quan chấp pháp tới rồi.

Tôi biết, mình chạy không thoát được.

Nước mắt làm ướt đẫm gò má của tôi, trước mắt một mảnh mơ hồ.

Tôi không dám ngẩng đầu nhìn dáng vẻ vung đao của quan chấp pháp, nhưng tôi vẫn nhìn thấy máu tươi của bản thân bắn tung tóe khắp mặt đất, điện thoại được tôi ôm trong lòng cũng bị chém thành hai nửa...

Đau quá.

Không biết tin nhắn đã được gửi đi hay chưa, mà cũng không còn quan trọng nữa rồi...

....

Khi Lâm Tuyết mở mắt ra một lần nữa, bản thân đang ở trong bệnh viện.

Cô ấy nằm ở trên giường bệnh, chân trái đang bị bó bột.

Nghe nói ngày thứ bảy hôm đó thang máy xảy ra trục trặc, khi ở ba tầng cuối cùng thì đột ngột rơi nhanh xuống, cô ấy và anh trai shipper cùng bị ngã gãy xương.

Tuy xác suất xảy ra loại sự cố như rơi thang máy còn thấp hơn nhiều so với xác suất trúng xổ số, nhưng cô vẫn cứ gặp phải.

Cô ấy hôn mê trong bệnh viện đã một ngày trời, đến bây giờ mới tỉnh lại.

Biết được tin tức cô ấy tỉnh lại, chị Trương lập tức lái xe tới bệnh viện, vừa tặng hoa vừa tặng trái cây.

“Tiểu Lâm, em biết không?” Chị Trương nhiệt tình gọt hoa quả, “Chị biết ngày hôm đó là ai tặng hoa hồng cho em rồi.”

“Hả?” Lâm Tuyết chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, cổ họng khàn tới mức nói không ra tiếng.

Chị Trương đưa một cốc nước qua, cùng với tấm thiệp được kẹp ở trong bó hoa hồng lúc trước: “Tự em xem đi.”

Nội dung trong tấm thiệp là lời tỏ tình__ “Tôi muốn tự mình tạo dựng sự nghiệp, bây giờ công ty của tôi còn thiếu một bà chủ, cô Lâm có hứng thú làm không?”

Mặt sau ký tên__ Cao Vân.

Lâm Tuyết buông tấm thiệp trong tay xuống, không được tập trung.

Nội dung hình như không giống lắm.

Ký ức trong quá khứ từng chút trở nên mơ hồ, càng cố muốn nhớ lại thì lại càng không thể nhớ rõ.

Hình như đã quên đi rất nhiều thứ.

Lâm Tuyết xuất viện, chống nạng y tế từng bước khập khiễng quay về nhà.

Trên đường về cô ấy nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đi bộ ở bên công viên, hình như ông ta là một giáo viên vật lý của trường trung học đối diện.

Còn về vì sao cô ấy lại biết thì đã không còn nhớ rõ nữa.

Trong thang máy, có một cô gái trẻ mặc quần áo màu trắng cùng đi thang máy.

Nụ cười của cô gái rất ngọt ngào.

Lâm Tuyết rất muốn gọi cô ấy lại, hỏi cô ấy xem cô ấy có phải họ Bạch không, nhưng từ đầu tới cuối cũng không mở miệng.

Cuộc sống hình như tất cả đều bình thường, lại hình như không được bình thường lắm.

Trong đầu thường xuyên nảy ra một số từ ngữ kỳ quái: quan chấp pháp, vật thay thế, thế giới hoàn mỹ...

Lâm Tuyết cũng không biết bản thân bị làm sao, cô luôn cảm thấy bản thân không thuộc về nơi này, không có cảm giác quen thuộc.

Về tới nhà, mọi thứ vẫn giống như trong quá khứ, không có gì thay đổi.

Chỉ là trong điện thoại lại nhiều ra một người lạ, biệt danh là X, trong khung trò chuyện trống không chỉ có hai chữ: Xin chào.

[Nhắc nhở hệ thống: Bạn đã nhận được một tin nhắn mới!]

“Mở cửa!”

Có lẽ là trò đùa quái ác gì đó thôi, bên ngoài cửa chẳng có cái gì cả....

Hoàn.