Bán Dạ

Chương 18

Tôi không ngốc, rất nhanh đã hiểu được lời của anh trai shipper.

Người bạn gái thật sự của anh ta đã biến mất rồi, mà người chiếm lấy thân phận của cô ấy chính là tôi.

Tôi không chỉ là vật thay thế, còn là một sản phẩm lỗi, không kế thừa ký ức lúc đầu của Lâm Tuyết.

Anh ta từng tới tìm tôi mấy lần, nhưng tôi lại không nhận ra anh ta, còn cho rằng mình bị biếи ŧɦái quấy rối nên chặn anh ta, đồng thời chuyển nhà đi.

Sau lần đó tôi có chút phản cảm với nam giới, cho nên vẫn luôn độc thân tới bây giờ...

Đây đã là chuyện của rất nhiều năm về trước, lâu đến mức đến bản thân tôi cũng không nhớ rõ nữa.

“Thử nhớ lại một chút, tuổi thơ của cô, thanh xuân của cô, cô có chút ấn tượng nào không? Cô có nhớ chúng ta quen nhau như thế nào không? Có nhớ điểm thi cấp ba của mình không? Có nhớ dáng vẻ của bố mẹ cô trông như thế nào không?”

Anh trai tiếp tục hỏi.

Mà tất cả câu trả lời của tôi đều giống nhau: hoàn toàn không nhớ được.

Quá khứ của tôi là một khoảng không trống rỗng, không có cái gì cả, thậm chí không có cả hình dáng mơ hồ để cho tôi tưởng tượng.

“Đây không phải là lần đầu tôi đến nơi này, chỉ là rất may mắn, lần này là cùng với cô, tuy rằng cô cũng không phải là cô ấy.”

Trương Minh cúi đầu xuống, nói xong hết những chuyện này anh ta giống như thở ra được một hơi.

Mỗi một câu nói đều chứa lượng thông tin quá lớn khiến tôi nhất thời chỉ có há miệng một lúc, nhưng lại không thốt ra được lời nào.

Anh ta từng tới nơi này không chỉ một lần, là vì tìm chị cùng bạn gái của anh ta sao? Làm sao anh ta ra ngoài được? Lại làm sao tiến vào lại được? Hiểu rõ nơi này như lòng bàn tay, có khi nào anh ta chính là X không? Anh ta...nói có phải là sự thật không?

Bây giờ tôi có quá nhiều câu hỏi, tôi thật muốn từng câu từng câu hỏi ra hết, nhưng khi tôi mở miệng ra lại biến thành__

“Nếu như anh tìm được Lâm Tuyết thật sự thì sao, anh định sẽ làm gì?”

Đây là một câu hỏi mở, không có đáp án sẵn để lựa chọn, bởi vì tôi căn bản không thể đoán được anh ta sẽ làm thế nào.

Anh trai quay lưng lại với tôi nói: “Không tìm được nữa, cô ấy đã chết rồi.”

“Rốt cuộc là vì sao?”

“Hả?”

“Vì sao thế giới này tạo ra tôi rồi còn phải thay thế tôi một lần nữa? Tại sao chứ?” Tôi tự oán giận cho hoàn cảnh của mình.

“Có lẽ, do cô không phù hợp thiết lập của thế giới hoàn mỹ. Mỗi một vật thay thế mà nó tạo ra đều phải hoàn mỹ, những người có nhân cách phẩm chất không hoàn mỹ mới bị kéo vào trong thế giới này.”

“Hoàn mỹ?”

“Bạch Giai thông qua bug của thế giới này đến gõ cửa nhà cô, nhưng cô lại không mở cửa cứu cô ấy, vậy nên thế giới này phát hiện ra sự máu lạnh vô tình của cô, cho nên...đây chỉ là suy đoán của tôi.”

“Nhưng người mở cửa cho cô ấy bị gϊếŧ chết rồi.” Tôi giải thích.

“Cái này tôi cũng không rõ. Nhưng ít nhất, mỗi lần tôi ở thế giới bên ngoài quấy rối trật tự công cộng hay có một số biểu hiện “không tốt lắm”, thì sẽ bị kéo vào nơi này.” Anh trai bất đắc dĩ nở nụ cười nói.

“Anh đã tới nơi này rất nhiều lần? Sao anh thoát ra được?” Cuối cùng cũng tìm ra được thời cơ thích hợp để hỏi anh ta.

“Hừm...bí mật.”

Anh trai không muốn nói nhiều, bước nhanh đi về phía trước.

Hai chúng tôi tiếp tục đi về phía trước, trầm mặc không nói chuyện.

Rõ ràng rất yên tĩnh, bên tai lại giống như có hai cái tổ ong đang vo ve ầm ĩ.

Tôi giống như đang nghĩ tới rất nhiều chuyện, lại giống như không nghĩ cái gì cả.

Vào đêm, tôi lại không có một chút buồn ngủ.

Tôi như người mất hồn mất vía, cũng không biết đi cùng anh ta hoàn thành cái gọi là nhiệm vụ nhánh kia như thế nào, chỉ nhớ được rằng chúng tôi đã đi về phía sâu nhất của khu rừng rất lâu.

Đột nhiên anh ta dừng lại, bận rộn tìm ở bốn phía xung quanh mấy cành củi khô cùng cỏ khô tới chất thành một ngọn núi nhỏ.

“Anh làm cái gì thế?” Tôi hỏi.

Anh ta móc ra chiếc bật lửa lấy từ trên người người đàn ông trung niên ra, đốt cháy đống củi khô, gọn gàng dứt khoát đáp: “Phóng hỏa đốt rừng.”

Theo gió đêm nhè nhẹ thổi tới, thế lửa cháy ngày càng mạnh, ngày càng trở nên không thể khống chế, đốt đến mức khiến gò má của tôi nóng bừng.

“Đi mau.”

Anh trai kéo lấy tay tôi chạy về hướng ngược lại, khiến tôi càng không thể hiểu nổi hành động của anh ta.

Ánh lửa ở sau lưng nhảy nhót khiến màn đêm ánh lên màu sắc như ráng đỏ.

Rất nhanh chúng tôi liền chạy ra khỏi khu rừng.

Ở nơi xa, vậy mà lại nhìn thấy được quảng trường màu trắng lúc mới tới.

Cảm giác quen thuộc khiến tôi khá yên tâm.

Tôi hỏi anh trai kia: “Sao anh biết được đường đi vậy?”

“Còn nhớ hướng của dấu chân ở trong căn phòng kia không, còn có tư thế tay của Bạch Giai lúc chết?” Anh trai hỏi ngược lại tôi.

Tư thế tay của Bạch Giai lúc chết... tôi chỉ nhớ thảm trạng bị đinh đóng thành hình chữ thập giá giống như Chúa Jesus của cô ấy, cũng không có quan sát cẩn thận.

“Tất cả phương hướng mà chúng chỉ đều giống hệt nhau, đến cả người phụ nữ ôm đứa bé kia cũng đưa ra ám thị cho tôi. Cho nên tôi đoán ra...”

Đoán chuẩn thật sự.

Bất kể như thế nào, chúng tôi lại về tới điểm xuất phát lúc vừa mới bắt đầu.

Trên quảng trường không có một bóng người, hoang vắng ảm đạm.

Anh trai kéo theo tôi đi quanh quảng trường hết vòng này sang vòng khác, hình như đang tìm cái gì đó.

Anh ta thỉnh thoảng lại tự lẩm bẩm: “Nhớ lần trước chính là ở chỗ này...”

Trên nền gạch men trắng toát như này có cái gì mà có thể vừa nhìn đã thấy ngay được, tôi nghĩ có lẽ anh ta đang tìm thứ gì kiểu như đường hầm hoặc cơ quan gì đó.

Nhưng không ngờ tới anh ta thật sự tìm ra được, vừa khởi động công tắc, chúng tôi liền rơi xuống bên dưới quảng trường.

Đó là một căn phòng điều khiển trung tâm.