Bán Dạ

Chương 12

Người trẻ tuổi kia giống như phát điên, cầm con dao nhỏ chém loạn trong không trung.

Hắn ta nhìn quanh một vòng, xông về phía Tiểu Diễm, người yếu nhất tại đây.

Tay của Tiểu Diễm còn đang bị thương, căn bản không thể phản kháng, may mà có mấy người đàn ông khác nhìn có vẻ cũng khá khỏe mạnh, vạm vỡ đứng ra, không hẹn mà cùng xông lên trước khống chế người trẻ tuổi kia.

Mấy người đàn ông đánh nhau thành một đống.

Nhưng bây giờ trong lòng tôi lại nặng nề tâm sự.

“Chỉ một người được sống.”

Cái này nói rõ, bây giờ kết cục của mỗi người chỉ có hai khả năng, một mình ích kỷ sống tiếp, hoặc là chết.

Nhưng bây giờ không lo nổi nhiều chuyện như vậy, thời gian còn lại không đến mười phút đồng hồ, tất cả đều vô cùng cấp bách.

Nhất định phải trong mười phút này tìm ra cách khác, nếu không lát nữa nhiệt độ tăng cao, chúng tôi ai cũng không sống nổi.

Tôi nhìn về phía anh trai shipper, anh ta vẫn điềm tĩnh như cũ: “Bình tĩnh, có còn nhỡ mấy vết chân lúc nãy không?”

Tôi gật đầu.

“Chúng tuy đi về phía mặt tường nhưng chúng đi ra từ trong nhà vệ sinh.”

Tôi trong nháy mắt hiểu được ý của anh ta: “Đi nhà vệ sinh!”

Người bên ngoài phòng loạn thành một đống, nhưng nam sinh 16 17 tuổi cũng đi cùng qua.

Anh trai shipper nhìn lêи đỉиɦ trần nhà của nhà vệ sinh: “Tôi nghĩ, phải dỡ nó ra.”

Cái này tôi biết làm.

Tôi lập tức chạy ra bên ngoài , bảo mấy người trong phòng im lặng.

“Đưa dao cho tôi.” Tôi vươn tay với mấy người đàn ông kia nói.

Bọn họ có lẽ thấy tôi một đứa con gái cũng không thể tạo ra được uy hϊếp gì, thế là đưa dao qua cho tôi.

Người đàn ông trẻ điên cuồng kia bị bọn họ đè ở trên mặt đất.

Tôi trở lại nhà vệ sinh, bảo anh trai shipper nhấc tôi lên.

Anh ta không nhiều lời cõng tôi lên, độ cao này cũng vừa khéo.

Tôi cắm lưỡi dao găm vào khe hở của trần nhà, nhẹ nhàng xoay một cái, mở ra rồi.

Từng miếng từng miếng một gỡ hết gạch trên trần nhà xuống.

Tất cả tiếp tục đâu vào đấy, thời gian trôi qua không tới năm phút đồng hồ.

Quả nhiên, có một thông đạo hình như có thể thông tới căn phòng ở lầu trên.

Lúc này tôi đột nhiên phát hiện, bóng đèn của máy sưởi trong phòng tắm có một hình vẽ mặt trăng.

Rất kín đáo, nhưng bây giờ đã trở nên rất rõ ràng.

Được lắm, hóa ra đây chính là cái gọi là “Trên con đường mà mặt đất đầy những đồng sáu xu, ông ngẩng đầu nhìn thấy mặt trăng.*”

Lối ra chính là ở đây.

Tôi cùng anh trai shipper đối mắt nhìn nhau, một giây sau, tôi bị đẩy lên phía trên, tôi hiểu ý của anh ta, tôi phải lên trước xem thử.

Tôi trèo lên phía trên, đi tới phòng ngủ của tầng trên.

Khiến cho người ta mừng rỡ đó là, cửa của căn phòng này mở toang, có thể thông ra thế giới bên ngoài.

Sau khi tôi leo lên trên tầm hai phút, những người còn lại cũng lần lượt bò lên theo.

Người trẻ tuổi gϊếŧ người đàn ông vạm vỡ đứng ở phía dưới thông đạo nhìn lên hồi lâu, chậm chạp không động đậy.

Anh ta bắt đầu ôm đầu đau đớn khóc ở tầng dưới, gào lên: “Kéo tôi lên! Cầu xin các người, tay phải của tôi hình như bị trật khớp rồi, không dùng lực được...”

Những người lên trên đều thờ ơ không quan tâm, đặc biệt là Tiểu Diễm, vẫn luôn dùng ánh mắt như muốn gϊếŧ người đàn ông kia trừng xuống phía dưới.

Người đàn ông kia nhất thời xúc động gϊếŧ chết vị đại ca vạm vỡ, không có ai bằng lòng dễ dàng tha thứ cho anh ta.

Người đàn ông trẻ tuổi không ngừng gào lên: “Tôi sai rồi, cầu xin các người, cứu tôi với, tôi thật sự sai rồi...”

Thời gian mười phút trôi qua rất nhanh, nhiệt độ của căn phòng ở tầng dưới đã ngày càng cao.

“Cứu tôi! Mau cứu tôi!” Người đàn ông gấp gáp tới mức nhảy lên.

“Tôi sẽ chết mất, đếm ngược kết thúc tôi sẽ bị nướng đến chết đó, có ai có thể cứu tôi không!” Người trẻ tuổi vẫn gào khóc như cũ, dù cho không có ai thèm đếm xỉa tới hắn.

Thời gian càng ngày càng ít.

Hắn ta bị dọa đái cả ra quần.

“Đủ rồi đấy, kéo hắn ta lên thôi.” Có người đề nghị nói.

Nhưng vào lúc có người thực sự vươn tay xuống để kéo hắn ta lên, hắn ta đột nhiên lại nhếch miệng cười.

Hắn ta bắt đầu vừa cười vừa khóc, sau đó cầm bật lửa đốt luôn quần áo của bản thân.

Tên điên!

Hắn ta cười cười rời khỏi nhà vệ sinh, đi vào trong phòng ngủ.

Hắn ta không muốn sống nữa à? Điên thật rồi sao?

Một giây sau, thời gian đếm ngược kết thúc, tầng dưới bùng lên ngọn lửa hừng hực.

Bây giờ, chúng tôi chỉ còn lại có bảy người.

Tầng dưới lửa cháy hừng hực, không khí nóng nực phả vào mặt, còn kèm theo cả mùi vị gay mũi.

Không ổn, là khí lưu huỳnh đioxit (sunful đioxit).

“Nhanh rời khỏi chỗ này.” Tôi bịt chặt mũi bảo mọi người nhanh chóng rời đi.