Bán Dạ

Chương 2

Tối hôm qua không biết tại sao tôi lại ngủ quên đi mất, nếu không phải nhật ký trò chuyện với X vẫn còn ở đó, tôi thật sự sẽ nghĩ đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa sổ chiếu xuống ngoài ban công, bầu trời một mảnh quang đãng.

Tôi như mọi ngày ra khỏi nhà đi làm, ngoài cửa không có gì cả.

Người phụ nữ cầu cứu đêm qua không hề để lại bất cứ dấu vết gì trên cửa phòng tôi, trên cánh cửa cũng không có một vết cào nào cả.

Tóm lại, tất cả giống như chưa từng có gì xảy ra.

Nhưng lúc sắp tan làm trở về nhà, tôi lại ngoài ý muốn nhận được một bó hoa hồng.

Độc thân nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhận được một bó hoa hồng đỏ to như thế này.

Dù nhận được một loạt hâm mộ của đồng nghiệp, nhưng tôi lại bị dọa cho tái cả mặt, trong bó hoa hồng này còn kẹp một tấm thiệp, bên trên viết__

“Tại sao không cứu tôi?”

Gương mặt của người phụ nữ kia như lại hiện ra ở trước mắt.

Tôi gấp tấm thiệp lại nhét vào giữa mấy đóa hoa hồng.

“Hoa này là do ai đưa tới vậy?” Tôi vội vàng hỏi những người bên cạnh.

Bọn họ đồng loạt lắc đầu, cũng không biết rõ chuyện này.

Không thể nào, ôm một bó hoa hồng đỏ tươi lớn như vậy đi rêu rao khắp nơi, sao có thể không một ai nhìn thấy được.

Tiểu Lý nói: “À, lúc nãy tôi thấy bó hoa này ở ngoài quầy lễ tân, thấy phía trên viết là tặng cho cô, cho nên tôi giúp cô ôm về đó.”

Anh ấy nói xong gãi gãi tai.

Tiểu Lý trước nay vẫn luôn thích lo chuyện bao đồng, hóng chuyện náo nhiệt.

Tôi hỏi: “Vậy anh có nhìn thấy người tặng hoa không?”

Tiểu Lý cũng lắc đầu.

Anh ấy cười hì hì nói: “ Nói không chừng là chàng trai cao phú soái nào đó yêu thầm cô đấy!”

Tôi không để ý tới mấy lời trêu chọc của anh ấy, chỉ đảo mắt liếc anh ấy một cái.

Chị Trương đột nhiên đi qua nói với tôi: “Gần đây mấy nơi lân cận chỗ này không được an toàn lắm, tan làm xong thì về nhà sớm một chút, đừng có ở lâu bên ngoài.”

Chị Trương là giám đốc bộ phận, tôi làm nhân viên dưới trướng chị cũng đã hơn ba năm rồi, quan hệ cũng xem như không tệ.

Chị ấy đột nhiên nói như vậy với tôi, có phải là chị ấy biết được chuyện gì hay không?

Tôi căng thẳng nắm chặt lấy tay chị Trương hỏi: “Gần đây nơi này có chuyện gì xảy ra vậy?”

Chị Trương cười khổ một tiếng, liếc mắt nhìn bó hoa hồng kia nói: “Tối nay về xem tin tức đi...còn hoa này, không thích thì đem vứt đi.”

Nói xong, chị ấy vỗ vỗ vào vai tôi, sau đó bước vào thang máy đi mất.

Ánh mắt vừa nãy của chị ấy khi nhìn tôi rất lạ.

Chị Trương nhất định đã biết được chuyện gì đó, phải tìm lúc nào đó hỏi chị ấy cho rõ ràng mới được.