Tô Nhiễm Nhiễm nằm trên giường có chút ngơ ngác ngơ ngẩn, mãi mà chưa lấy lại tinh thần.
Sao lại thế này?
Không phải là cô đã chết ư?
Một giây trước cô cảm nhận được rõ mình ở trong phòng bệnh đau tới mức ý thức mơ hồ, sao tỉnh lại lại thay đổi nơi như vậy?
Nhìn căn phòng quen thuộc còn xa lạ trước mắt, Tô Nhiễm Nhiễm run rẩy lợi hại.
Không khác, đây là phòng của cô và người nọ trước khi ly hôn.
Khác với nhà cỏ của những người khác trong dội, nóc nhà của nhà này là hàng loạt mái ngói ngay ngắn chỉnh tề.
Hai bên cửa đều có một cái cửa sổ.
Khác với đời sau động một tí là cửa sổ chiếm nửa bức tường, cửa sổ lúc này nhỏ đến đáng thương.
Ánh sáng mỏng manh xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, lờ mờ thấy được bên tường bày một cái bàn và một cái ghế dài.
Mà chỗ cuối giường, còn có một ngăn tủ kiểu dáng ngắn gọn.
Đồ là mới có, thời gian không bao lâu, xem ra còn là mới tinh.
Mặt đất trong phòng trải một tầng gạch, khác với nhà khác trực tiếp dùng bùn đất.
Tường là dùng gạch đỏ nung xây nên.
Một gian nhà ngói như vậy, ở trong đội đã vô cùng nổi trội.
Bởi vì trong đội còn có rất nhiều nhà, tường là dùng gậy trúc trét đất lên tạo thành.
Có thể nghĩ tới đại đội Thủy Kiều này nghèo như thế nào.
Không biết qua bao lâu Tô Nhiễm Nhiễm nhúc nhích tay, muốn đứng dậy khỏi giường.
Nhưng quay người một cái thì phát hiện trên người không có sức lực gì, trong bụng lại càng rỗng tuếch.
Không dễ dàng gì mới xuống khỏi giường, mới đứng dậy cả người cô không nhịn được lung lay.
Đợi choáng váng qua đi, Tô Nhiễm Nhiễm mới bắt đầu mò mẫm trong phòng.
Càng nhìn trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Chiếu do dây mây bện thành và gối đầu, sàn nhà gập ghềnh, xúc cảm chân thật tới mức cô không biết nên làm sao.
Đột nhiên nghĩ tới gì đó, cô nghiêng ngả lảo đảo đi tới bên cạnh bàn.
Cầm lấy gương kiểu cũ trên bàn nhìn xem.
Im lặng một lát, cô hít sâu một hơi mới run rẩy giơ gương trong tay lên.
Trong gương là gương mặt trắng xanh còn gầy yếu.
Hai hàng lông mày cong cong lá liễu như ngọn núi xa có hoa cúc bên trong, đôi mắt hạnh long lanh trong vắt, chiếc mũi thẳng, đôi môi vốn đỏ mọng lúc này đã không còn chút màu sắc nào.
Nhưng cho dù tiều tụy như vậy, Tô Nhiễm Nhiễm vẫn nhận ra, đây là bản thân năm 20 tuổi.
Nghĩ tới đây, trái tim của cô như lập tức dừng đập.
Tay cầm gương càng run rẩy lợi hại hơn!
Kinh ngạc vui mừng rất lớn, khiến đại não của cô hơi choáng váng một lát.
Cô quay trở về năm 1975 ư?
Vì xác minh suy nghĩ của mình, Tô Nhiễm Nhiễm véo mạnh mình một cái.
Đợi đau đớn nóng rát truyền từ bắp đùi tới, cô không nhịn được đỏ mắt!
Là thật!
Cô thật sự quay về quá khứ!
Nhưng nghĩ tới người đàn ông kia, trái tim của Tô Nhiễm Nhiễm giống như bị ai đó bóp chặt.
Đời trước vừa mới xuống nông thôn tham gia đội sản xuất ở nông thôn, cô đã bị tên du thủ du thực trong thôn để mắt tới.
Đã được thanh niên trí thức nữ khác dặn dò, Tô Nhiễm Nhiễm cũng biết nặng nhẹ chưa bao giờ dám đi một mình.
Nhưng cho dù cẩn thận tới mấy, cũng có lúc lơ là.
Ngày đó Tô Nhiễm Nhiễm hẹn hai nữ thanh niên trí thức cùng đi nhặt củi.
Mới đầu ba người còn ở gần nhau không tách ra, nhưng sau đó trên núi nhiều nấm lắm, bọn họ nhặt một lát không biết tách ra khi nào.
Đợi đến khi lấy lại tinh thần, Tô Nhiễm Nhiễm thấy được gương mặt cười xấu xa!
Nhận ra người nọ là tên du thủ du thực trong đội, trong lòng cô tuyệt vọng.
Ngay khi Tô Nhiễm Nhiễm cho rằng mình sẽ bị chà đạp như vậy, Thẩm Hạ xuất hiện.
Anh không hổ là quân nhân, toàn thân tràn ngập cơ bắp, sức lực rất mạnh.
Tên du thủ du thực cô không thể phản kháng, ở trong tay anh lại y như con gà yếu ớt, một quyền là đánh ngã!
Tô Nhiễm Nhiễm được cứu, lông tóc không tổn hao gì!
Nhưng trong đội lại bắt đầu có lời đồn về cô, nói cô bị tên du thủ du thực kia chà đạp!
Càng đáng sợ hơn là, những người đó nói có bài bản hẳn hoi, giống như tận mắt nhìn thấy.