“Quốc gia vừa mới trải qua chiến tranh trước mắt cảnh hoang tàn khắp nơi trăm việc đợi làm, ngay cả chủ tịch đều chỉ có thể một tuần cải thiện một lần ăn bữa thịt, xin hỏi người cứu cô là ai, có thể khiến nhà các cô mỗi ngày ăn được 5 cân thịt? Sao ông ta có thể làm được chuyện không hợp quy định như thế?”
Những lời này vang lên, đám người vừa rồi bị hù dọa sợ lập tức như tỉnh lại khỏi giấc mơ, cuối cùng cũng nhận thấy được không đúng.
Nghĩ tới người nào đó cướp đoạt sạch sẽ toàn bộ của cải của quốc gia trốn đến quốc gia khác, để lại cho bọn họ chỉ là một vỏ rỗng.
Thủ tướng đều nói, vì đảm bảo cho mỗi người đều có thể ăn thịt, tránh cho người thì mua ít người thì mua nhiều, lúc này mới có chế độ mua đồ bằng phiếu.
Người khác bọn họ có thể không tin, nhưng mà sao bọn họ có thể không tin chủ tịch và thủ tướng?
Đám xã viên lập tức vây quanh người Lý gia.
“Đừng chạy, cô phải nói rõ trước, rốt cuộc là người nào đưa thịt cho các người mỗi ngày?”
“Người đưa thịt cho các người có phải là tham ô hủ bại hay không?”
“Móa nó, ông đây biết ngay là có người đào góc tường của chủ nghĩa mà, nếu không sao chúng ta mỗi ngày làm việc vất vả như thế, lại không được ăn nhiều thịt như vậy? Hóa ra là bị đám côn trùng có hại các người đánh cắp!”
Những lời này vang lên, trực tiếp dấy lửa lửa giận của đám quần chúng!
“Hôm nay các người cần phải giao người tham ô hủ bại kia ra, cho quần chúng nhân dân chúng tôi câu trả lời hài lòng!”
Thấy mọi chuyện phát triển tới tình hình hoàn toàn mất khống chế, Lý Tuyết Thu suýt nữa ngất xỉu!
“Tôi không đào góc tường của xã hội chủ nghĩa, tôi trong sạch, những thứ đó đều là đồ của tôi!”
Nghe cô ta nói năng lộn xộn, mọi người càng thêm tin tưởng thịt của cô ta chắc chắn là có nguồn gốc không rõ ràng.
Dù sao rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy nhà bọn họ đều mỗi bữa ăn thịt, không phải thịt heo thì là thịt gà, vịt, cá.
Đứa bé nhà bọn họ còn thương cầm đùi gà to ra khiếm đám nhóc nhà bọn họ thèm nhỏ dãi.
Trước đây bọn họ chỉ lén hâm mộ trong lòng vận may của Lý gia đúng là tốt, sinh được con gái tốt như vậy.
Nhưng bây giờ biết có người lấy đồ vốn thuộc về quần chúng nhân dân bọn họ, đi trợ cấp cho cả Lý gia, bọn họ đâu thể nhịn xuống lửa giận trong lòng?
“Bắt bọn họ lại!”
Có người tức giận la lên, lập tức có người tiến lên bắt hết người Lý gia.
“Buông tôi ra, các người dựa vào cái gì bắt tôi? Tôi muốn đi tìm cha nuôi của tôi, đợi ông ấy tới, các người đều không thể trốn thoát!”
Hôm qua Lý Tuyết Thu mới bị người ta bắt vào tù, vừa thấy cảnh tượng này lập tức luống cuống, miệng càng không lựa lời uy hϊếp.
Các thôn dân vốn thống hận tham quan, vừa nghe thấy những lời này càng giận không thể kìm nén!
“Chúng tôi rất muốn nhìn xem, rốt cuộc là sâu mọt nào? Dám đào góc tường của xã hội chủ nghĩa chúng tôi ư?”
Lúc này Tô Nhiễm Nhiễm đứng ở cửa, ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn về phía Lý Tuyết Thu.
“Em thế nào, có bị dọa sợ hay không?”
Không biết Thẩm Hạ đứng bên cạnh cô từ khi nào, vẻ mặt lo lắng nhìn cô.
Tô Nhiễm Nhiễm lắc đầu.
Cô mang thai căn bản không dám tiến lên, chỉ sợ không bảo vệ tốt đứa bé trong bụng.
Nghe thấy thế Thẩm Hạ lại nhìn gương mặt cô, phát hiện sắc mặt của cô thật sự không có gì không thích hợp, lúc này mới yên lòng.
Mà ánh mắt Tô Nhiễm Nhiễm lại nhìn về phía Lý Tuyết Thu bị người ta chế trụ lần nữa.