Chỉ dăm ba câu đã nói rõ hết mọi chuyện, có thể nói không nghiêng không lệch hoàn toàn không có thành phần khuếch đại.
Nhưng mà ánh mắt của mọi người ở đây lập tức trở nên kỳ lạ!
“Chẳng lẽ thịt cá mà Lý gia có được gần đây là trộm được?”
Chuyện này có thể giải thích vì sao cô ta không có phiếu thịt nhưng mỗi ngày đều có thịt cá ăn.
“Nhưng mà không nghe nói nhà ai mất thịt báo công an.” Có người không tán thành phản bác.
Dù sao với lượng thịt nhà bọn họ ăn, muốn làm đến thần không biết quỷ không hay, căn bản không có khả năng.
Trong một đêm, dường như chỉ số thông minh của đám xã viên bị mê hoặc đều đột nhiên trở về.
Hồi tưởng lại từng chuyện trước đây, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ.
Vì sao mỗi ngày Lý gia có thịt cá ăn, mà bọn họ lại như bị quỷ mê hoặc tâm hồn, vẫn luôn không cảm thấy không đúng chỗ nào?
Thấy mọi chuyện càng ngày càng phát triển theo phương hướng đáng sợ, gương mặt Lý Tuyết Thu trắng bệch như quỷ.
“Lý Tuyết Thu, tự cô nói xem, tình hình ngày hôm qua là thế nào?”
Nhịn xuống xúc động lau mồ hôi lạnh trên đầu, Vương Phú Lai nghiến răng hỏi.
Chẳng lẽ thịt mà cô ta đưa tới cho nhà mình một năm qua đều có lai lịch không rõ ràng?
Chuyện này cho dù thế nào đều không phải chuyện nhỏ.
Nếu Lý Tuyết Thu giải thích không rõ lắm rốt cuộc mấy thứ kia là từ đâu ra, vậy thì có tình nghi đào góc tường của xã hội chủ nghĩa.
Mà lúc này người Lý gia mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Nhìn gương mặt của Lý Tuyết Thu trắng bệch, chân Lý Đại Bằng cũng run lên.
“Tuyết… Tuyết Thu, con mau giải thích với đại đội trưởng đi, những thứ tốt đó của chúng ta đều là người khác vì báo đáp ân tình nên tặng!”
Con gái vẫn luôn nói với bọn họ như vậy.
Tuy Lý Đại Bằng mơ hồ cảm thấy lấy cớ này có trăm ngàn sơ hở, nhưng thịt bày ra trước mặt, người nào có thể chịu được dụ hoặc như thế?
Mới đầu cả nhà đều nơm nớp lo sợ, nhưng một năm trôi qua bọn họ đều nếm thử hết mỹ vị nhân gian, người khác chỉ có thể hâm mộ nhà bọn họ, chưa từng có người nhảy ra nói thịt nhà bọn họ có lai lịch không rõ.
Dần dần, lá gan của người trong nhà cũng càng lúc càng lớn.
Gạo thóc không ăn hết thịt không ăn hết, bọn họ giống như ở trong mơ không muốn tỉnh táo lại.
Mà lúc này giống như giấc mơ đẹp đột nhiên bị phá vỡ, người Lý gia bừng tỉnh từ trong mơ, nhìn thấy lại là từng ánh mắt nghi ngờ.
“Con… Con…”
Đôi môi không có huyết sắc của Lý Tuyết Thu mấp máy mấy cái, nhưng vẫn luôn không bịa ra được một người có thể cung cấp nhiều thịt như thế.
Bởi vì thịt vốn là cô ta lấy từ trong không gian ra, hơn nữa hiện giờ cô ta còn có thể tùy ý lấy ra.
Lý trí còn sót lại một chút nói với cô ta, không thể lấy ra, nếu không đợi chờ cô ta có khả năng là nguy hiểm hơn!
Dù sao một người có thể biến ra được nhiều thứ như thế, cho dù là ở đời sau cũng là chuyện bùng nổ!
Bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, cô ta miễn cưỡng khiến mình bình tĩnh lại.
“Đá quý là tôi vô tình nhặt được ở trạm phế phẩm, ngày hôm qua tôi đã nói rõ ràng ở cục công an, nếu mấy người có vấn đề, có thể đến cục công an hỏi. Hơn nữa nếu tôi thật sự có vấn đề, sao ngày hôm qua có thể trở về?”
Cô ta đều không nhắc tới chuyện thịt.
Lý Tuyết Thu hạ quyết tâm muốn lừa gạt cho qua.
Vừa nghe thấy những lời này, người vây xem lập tức cảm thấy có chút đạo lý, dù sao không phải không có ai từng nhặt được thứ tốt ở trạm phế phẩm.