Dáng vẻ đó giống như chỉ quan tâm cơ thể vợ, cũng không để ý đứa bé trong bụng thế nào.
Lưu Hải Hà cũng bị hai vợ chồng bọn họ chỉnh cho hồ đồ.
Chồng thoạt nhìn cơ thể khỏe mạnh, vợ thì gầy như que củi.
Bạn muốn nói anh ngược đãi vợ, nhưng anh thoạt nhìn còn khẩn trương hơn ai khác.
Mà vợ anh cũng vẻ mặt ỷ lại.
“Trước mắt mạch tượng của vợ anh không có vấn đề gì, có điều kiện mà nói thì bồi bổ cho cô ấy nhiều chút, qua một thời gian nữa thì tới kiểm tra.”
Nghe thấy thế, lúc này Thẩm Hạ mới thở phào nhẹ nhõm.
Lại tiếp tục dò hỏi những việc cần chú ý từ nhỏ tới lớn thường ngày.
Mà bác sĩ cũng tốt tính, không chê phiền nói hết với anh.
Chỉ có Tô Nhiễm Nhiễm cả người như rơi vào cõi thần tiên, cũng không biết suy nghĩ gì.
Đợi khi hai người rời khỏi trạm y tế, đã là hơn mười phút sau.
Tay vỗ về bụng, cả người Tô Nhiễm Nhiễm còn đang ở trong khϊếp sợ và không dám tin.
Đời trước rõ ràng là cô không mang thai, một mình lẻ loi cả đời.
Sao…
Mới nghĩ như vậy, bỗng nhiên cô nghĩ tới sau khi Thẩm Hạ mất không bao lâu, ngày đó cô đau bụng phía dưới chảy máu.
Cho nên đó không phải là đến tháng, mà là một sinh mệnh im hơi lặng tiếng rời đi trong khi cô không biết?
Nghĩ tới trong bụng cô còn có một sinh mệnh, hơn nữa cô không hề phát hiện ra, còn để đứa bé rời đi như thế, bỗng nhiên Tô Nhiễm Nhiễm không thể tiếp nhận.
Đó là kết tinh của anh và cô, nhưng cô lại vô tri vô giác…
“Nhiễm Nhiễm, em sao thế? Có phải không thoải mái hay không?”
Thấy cô đỏ mắt, Thẩm Hạ lập tức luống cuống.
Lúc này ở trong mắt anh, Tô Nhiễm Nhiễm giống y như búp bê sứ, giống như khẽ chạm vào là cô sẽ vỡ ra.
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh, cuối cùng Tô Nhiễm Nhiễm không khống chế được chua xót trong mắt.
“Rất xin lỗi!”
Đời trước cô ngay cả huyết mạch của anh cũng không thể bảo vệ tốt!
Lúc này trong lòng cô tràn ngập cảm xúc ghét bản thân, cô không phải người vợ đủ tư cách, cũng không phải người mẹ đủ tư cách.
Nhìn vẻ mặt áy náy và ghét bỏ mình của cô, Thẩm Hạ cho rằng cô đang tự trách chuyện mình tuyệt thực mấy hôm trước, lập tức đau lòng muốn chết.
“Nhiễm Nhiễm ngoan, đừng nói rất xin lỗi, đều là lỗi của anh.”
Là anh không chăm sóc cô thật tốt.
Vừa nghe thấy những lời này, cuối cùng Tô Nhiễm Nhiễm không thể khống chế khóc ra.
Sao lại có người tốt như thế?
Anh như vậy, mình có thể lấy gì báo đáp anh?
Vất vả lắm mới khiến cô dừng khóc thút thít, Thẩm Hạ cũng không rảnh lo mua đồ gì, đạp xe chở cô đi về nhà.
Nhưng mà trên đường trở về, xe thong thả đến mức khó tin.
Giống như là sợ cô bị xóc mạnh, suốt đường đi cũng lái xe rất ổn định.
Mà Tô Nhiễm Nhiễm ở trên xe, còn đang suy nghĩ tới chuyện đời trước.
Bàn tay vẫn luôn vỗ về bụng mình, trên mặt cô là biểu cảm kỳ lạ.
Khi thì vui vẻ, khi thì ưu sầu, khi thì tràn ngập tự trách.
Suốt đường đi tinh thần hoảng hốt về nhà, vừa vặn gặp cả nhà Thẩm gia mới tan làm đang ăn cơm trưa.
Vừa nhìn thấy bọn họ, bàn ăn vốn vô cùng náo nhiệt lập tức yên tĩnh.
Nhìn thấy hai người giống như không có việc gì cùng nhau trở về, mọi người đều sắp ngã xuống đất.
Một lúc lâu sau đều chưa lấy lại tinh thần.
Bầu không khí yên tĩnh quỷ dị này kéo dài một lát, cuối cùng cha Thẩm cũng mở miệng.
“Đã về rồi à? Mau đi rửa tay ăn cơm đi.”
Thái độ tự nhiên đó, giống như chuyện tuyệt thực ầm ĩ đòi ly hôn mấy ngày trước của cô chưa từng xảy ra.
Nhưng ông ấy bình tĩnh lại, không đại biểu những người khác cũng có thể thờ ơ giống như ông ấy.