“Tô Nhiễm Nhiễm! Con khốn kia! Cô hại tôi! Cô sẽ không được chết… Ừm…”
Thấy không có biện pháp Lý Tuyết Thu hận đến gương mặt vặn vẹo, vừa thất tha thất thểu bị áp giải đi, vừa gân cổ lên nguyền rủa người.
Nhưng mới mắng mấy câu cô ta đột nhiên kêu lên một tiếng, như là bị thứ gì đó đập trúng, suýt nữa đau đến ngất xỉu!
Tô Nhiễm Nhiễm nhìn người đàn ông bên cạnh làm như không có chuyện gì rút tay, không khỏi im lặng.
Nhưng Thẩm Hạ lại vẻ mặt không đổi thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng hỏi: “Có bị dọa đến hay không?”
Nghe thấy thế, Tô Nhiễm Nhiễm suýt nữa cười to.
Vừa rồi anh chạy nhanh như vậy, cô căn bản chưa kịp phản ứng đã được anh bảo vệ ra ngoài đám người, đâu có ai dọa đến cô?
“Em không sao, nhưng thật ra hơi đói bụng, chúng ta nhanh đi ăn cơm đi.”
Ăn cơm xong còn phải đi mua vé xe.
Thẩm Hạ gật đầu, lại sắp xếp Tô Nhiễm Nhiễm ngồi xuống vị trí lần nữa, lúc này mới bưng đồ ăn mình vừa mua tới.
Mà Tô Nhiễm Nhiễm mới ngồi xuống, thì phát hiện dưới bàn dường như có… Ngọc?
Nhìn thấy hình dạng hoa sen hơi quen thuộc kia, Tô Nhiễm Nhiễm ngây ngốc.
Ngay sau đó, cô khom lưng nhặt viên ngọc kia lên.
Ngọc thạch vừa vào tay, cảm giác ấm áp khiến người ta không khỏi sinh ra yêu thích.
Đây không phải là viên ngọc sau khi cô xuống nông thôn không cẩn thận đánh mất sao?
Sao lại ở đây?
Nghĩ tới vừa rồi Lý Tuyết Thu ngồi ở đây, Tô Nhiễm Nhiễm nhíu mày.
Cuối cùng cô không nói gì, nương theo bàn che giấu, cô cho ngọc vào không gian.
Mà vào lúc này, Thẩm Hạ cũng bưng đồ ăn trở về.
Anh gọi cá kho, canh thịt băm, thịt thăn chua ngọt còn có cải thảo.
“Nhiều như vậy sao?”
Tô Nhiễm Nhiễm bị dọa sợ.
Dù sao thời buổi này đồ ăn đều có phân lượng nhiều, một đĩa đồ ăn hai người ăn đều dư dả.
Nhiều như thế có thể ăn hết sao?
“Ăn trước đi.”
Thẩm Hạ không nói gì thêm, mà cầm đũa gắp một miếng thịt cá đặt vào bát cô.
Nghe thấy thế, Tô Nhiễm Nhiễm chỉ có thể nuốt những lời muốn nói xuống.
Dù sao không ăn hết lát nữa mang đi là được.
Nghĩ như thế, cô gắp cá trong bát.
Nhưng khi vừa định cho vào miệng, bỗng nhiên cô cảm thấy buồn nôn.
Sắc mặt Tô Nhiễm Nhiễm thay đổi, đặt đũa xuống, che miệng lại sau đó chạy vội ra bên ngoài!
Sắc mặt Thẩm Hạ thay đổi, cũng đi theo xông ra ngoài.
Những người khác trong tiệm đều tò mò nhìn hai vợ chồng.
“Làm sao thế, đồ ăn ngon như vậy còn bị ghét bỏ ư?”
Có người nhìn ba món mặn một món canh trên bàn bọn họ, đều không nhịn được líu lưỡi nói.
“Haizz! Lão già như các ông thì hiểu gì? Tôi thấy chắc chắn là đồng chí nữ kia có.”
Người từng trải bĩu môi nói.
Có người mang thai có thể ăn uống thả cửa, nhưng có người mang thai một chút mùi tanh cũng không ngửi được.”
Thẩm Hạ thính lực tốt vừa vặn nghe thấy câu này, nhưng không biết là lo lắng cho vợ mình, hay đơn thuần là trai thẳng căn bản không kịp phản ứng “có” là có ý gì.
“Sao lại thế này? Anh dẫn em đến trạm y tế khám xem nhé.”
Nhìn Tô Nhiễm Nhiễm ngồi xổm trên đất muốn nôn nhưng không nôn ra, Thẩm Hạ vừa sốt ruột vừa đau lòng.
Mà lúc này Tô Nhiễm Nhiễm đã hoàn toàn không còn khó chịu như trước, cô lắc đầu nói:
“Em không sao, có thể là ngửi thấy mùi cá không thoải mái lắm. Chúng ta ăn cơm trước, lát nữa chúng ta còn phải đi mua vé.”
Tô Nhiễm Nhiễm vẫn không quên chuyện mua vé.
Bán vé giữa trưa sẽ tan làm, bọn họ ăn cơm xong chạy tới là kịp.
Nhưng lúc này Thẩm Hạ đâu còn tâm trạng ăn cơm gì đó?
“Đến trạm y tế trước.”