Thập Niên 70: Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Làm Quân Tẩu

Chương 13: Lần sau em để anh đỡ nhé

Chẳng qua biểu cảm trên mặt người đàn ông quá mức đứng đắn, căn bản không nhìn ra được khác thường.

Trong lúc nhất thời, Tô Nhiễm Nhiễm lại có loại ảo giác dường như mình tham luyến sắc đẹp.

Cắn môi một cái, cô không dám lại nhìn đôi mắt sâu thẳm kia, xoay người đi tới bên xe đạp.

Ở phía sau, ánh mắt của Thẩm Hạ hơi nóng rực.

Xe đạp chạy trên đường núi lần nữa, nhưng mà lần này dường như có gì đó khác biệt.

Dưới mông thêm tám ván gỗ, Tô Nhiễm Nhiễm cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, không còn cộm đến khó chịu như lúc đầu.

Thật sự không thoải mái, cô lập tức uống một ngụm nước.

Không biết có tác dụng phụ hay không?

Tô Nhiễm Nhiễm vẫn luôn suy nghĩ, nhiệt độ trên mặt vẫn luôn không giảm xuống.

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng tới huyện thành.

Có nước suối không gian thêm vào, lần này Tô Nhiễm Nhiễm không có chỗ nào không thoải mái.

Xe dừng lại, cô trực tiếp nhảy xuống xe.

Nhưng vừa mới đứng vững, thì thấy tay người đàn ông vươn ra một nửa.

Tô Nhiễm Nhiễm: …

“Chuyện đó… Lần sau em để anh đỡ nhé?”

Đầu óc của Tô Nhiễm Nhiễm còn chưa kịp phản ứng, lời nào cũng nói ra được.

Khi ý thức được mình nói gì, cô có chút không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

“Được.”

Mà đáp lại cô là giọng nói kèm theo ý cười của người đàn ông.

Tô Nhiễm Nhiễm: …

Giọng nói trầm thấp còn tràn ngập từ tính truyền vào trong tai Tô Nhiễm Nhiễm, cô lại có loại cảm giác mình bị sắc dụ.

Xe dừng lại vừa vặn ở cửa bưu điện, Thẩm Hạ để xe đạp ở cửa, hai người lập tức đi vào bưu cục.

Trong bưu cục không có nhiều người, mấy nhân viên công tác đang phân chia túi và thư.

Tô Nhiễm Nhiễm đi thẳng tới quầy, nói với một nhân viên công tác.

“Chào đồng chí, tôi muốn gọi điện thoại.”

Không biết là giọng của cô quá nhỏ hay là người nọ quá bận không nghe được, chỉ thấy cô ta không nhúc nhích một chút, thong thả ung dung phân loại thư.

Tô Nhiễm Nhiễm chỉ nghĩ là giọng nói của mình quá nhỏ, khi đang chuẩn bị gọi một tiếng, lại bị Thẩm Hạ đè lại.

“Đồng chí, làm phiền giúp đỡ gọi cuộc điện thoại.”

Không biết có phải vì tham gia quân ngũ, giọng nói của Thẩm Hạ tràn ngập khí phách hay không.

Chỉ một câu đơn giản, nhưng khiến mọi người trong đại sảnh đều nhìn về phía anh.

Mà nhân viên công tác vừa rồi còn phân loại thư, cũng như cuối cùng cũng nghe thấy.

Chỉ thấy cô ta cuống quýt đặt thư trong tay xuống, nhiệt tình nói: “Đồng chí, anh muốn gọi điện thoại sao?”

Tuy Thẩm Hạ không mặc quân trang, nhưng khí thế thân kinh bách luyện ở bộ đội khiến người ta không thể khinh thường.

Người làm việc ở bưu điện đều là người thông minh, biết nhìn người nhất.

Nhìn thấy Thẩm Hạ khí thế bất phàm, cô ta đâu còn dám chậm trễ.

Nhưng mà gương mặt tươi cười nhiệt tình của cô ta rõ ràng là ném cho người mù nhìn, trên mặt Thẩm Hạ không nhìn ra biểu cảm gì, nhưng vô cớ khiến người ta thấp thỏm cảm thấy có phải mình phạm phải chuyện gì hay không.

Im lặng một lát, Thẩm Hạ mới mở miệng nói: “Vợ tôi muốn gọi điện thoại, làm phiền đồng chí gọi giúp.”

Nghe thấy thế, lúc này Lâm Phương mới chú ý tới bên cạnh anh còn có người.

Nghe thấy anh đã kết hôn, Lâm Phương không khỏi thất vọng, mà thất vọng này khi thấy mặt đồng chí nữ bên cạnh, lại biến thành mất mát.

Đơn giản là hai người này nhìn quá xứng đôi.

“Đưa cho tôi số điện thoại.” Lâm Phương nói, giọng nói ủ rũ, hoàn toàn không còn nhiệt tình như khi đối diện với Thẩm Hạ vừa rồi.

Tô Nhiễm Nhiễm cũng không để bụng, viết số điện thoại lên tờ giấy đưa cho cô ta xong, thì kiên nhẫn đợi một bên.

Mà sắc mặt Thẩm Hạ không được tốt lắm.

Chẳng qua từ trước tới nay anh không có biểu cảm gì, người bình thường cũng không nhìn ra được.