Nước mát lạnh khiến yết hầu khô cạn dễ chịu, cô mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Khi đang chuẩn bị uống nữa, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, Tô Nhiễm Nhiễm lặng lẽ thêm giọt nước suối trong không gian vào bình nước.
Sau khi giọt nước tiến vào, cô còn hơi chột dạ lắc lư, như muốn lắc tan nó.
Sau khi lắc mấy cái, Tô Nhiễm Nhiễm lại tò mò để bình nước sát mũi ngửi một lát.
Phát hiện không có mùi vị kỳ lạ xong, cô lại uống thêm mấy ngụm.
Theo mấy tiếng ùng ục, nước ngọt lành theo yết hầu chảy vào trong cơ thể.
Chất lỏng mát lạnh đó giống như theo máu chậm rãi chảy ra khắp người, những nơi đi đến không khỏe trên người trở thành hư không, mông vừa rồi còn đau muốn chết cũng giảm bớt đi nhiều.
Tô Nhiễm Nhiễm: …
Cho nên đây là nước thần tiên gì sao?
Không gian này đúng là quá thần kỳ, thần kỳ đến mức cô không nhịn được hoài nghi mình thật sự trọng sinh sao?
Hay là đang nằm mơ?
Nhưng mà vấn đề này có lẽ không có lời giải.
Tô Nhiễm Nhiễm cũng không tự tìm phiền não, lập tức ném nó sang một bên.
Cho dù là nằm mơ cũng tốt, ít nhất cô còn có thể gặp lại anh.
Lại uống mấy ngụm nước xong, cuối cùng Thẩm Hạ cũng đi ra, trong tay có thêm một tấm ván gỗ không biết kiếm đâu ra.
Tô Nhiễm Nhiễm có chút tò mò tiến lên trước, thì thấy anh cầm dây cỏ buộc tấm ván gỗ lên ghế sau.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc còn an tĩnh của anh, trái tim Tô Nhiễm Nhiễm mềm nhũn.
Xa lạ và do dự trong đáy lòng cứ biến mất vô tung như vậy.
Nếu không phải đặt cô ở đầu quả tim, sao có thể suy xét vì cô mọi chuyện như thế?
Đợi anh buộc chắc dây xong, Tô Nhiễm Nhiễm đưa bình nước trong tay qua.
“Uống nước trước đi.”
Nhìn bình nước đưa tới trước mặt, Thẩm Hạ sửng sốt một lát.
“Được.”
Im lặng một lát, anh mới vươn tay nhận lấy bình nước.
Khi anh chuẩn bị uống, lại không nhịn được dừng lại.
Đợi chắc chắn bình nước thật sự chỉ còn một nửa, trong lòng Thẩm Hạ không nhịn được dâng lên sung sướиɠ.
Không còn do dự nữa, anh lập tức uống ừng ực.
Tay Tô Nhiễm Nhiễm cầm nắp bình, ánh mắt hơi khẩn trương nhìn anh.
Anh sẽ phát hiện nước này khác biệt sao?
Tô Nhiễm Nhiễm không biết vì sao mình làm như vậy, nhưng cô không hối hận.
Chẳng qua nhìn một lát, bỗng nhiên cô cảm thấy không được tự nhiên.
Đường cong cằm của người đàn ông rõ ràng, yết hầu nhô ra trên cổ theo động tác uống nước của anh mà hơi nhúc nhích trên dưới.
Chỉ là động tác uống nước, trong đầu Tô Nhiễm Nhiễm không nhịn được xuất hiện một từ.
Gợi cảm!
Nước này ngọt lành ngoài dự đoán, khiến Thẩm Hạ suýt nữa không khống chế được muốn một ngụm uống hết.
Nhưng cuối cùng anh kìm nén chỉ uống một ngụm, mới buông bình nước ra.
Khi anh chuẩn bị đưa bình nước cho cô, thì thấy mặt cô đỏ bừng đang nhìn chằm chằm…
Yết hầu của mình?
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng muốn nhìn nhưng không dám nhìn của cô, cuối cùng khóe miệng Thẩm Hạ không nhịn được nhếch lên.
“Nhiễm Nhiễm.”
“Hửm?” Tô Nhiễm Nhiễm chớp mắt, dường như còn chưa lấy lại tinh thần.
“Cầm bình nước.”
Cuối cùng vẫn sợ dọa tới cô, Thẩm Hạ hạ giọng nói, không dám có động tác khác.
Nghe thấy thế, lúc này Tô Nhiễm Nhiễm mới lấy lại tinh thần, nhìn thẳng vào đôi mắt như có ý cười của người đàn ông, cô không nhịn được đỏ mặt.
Không dám nhìn nhiều, cô vươn tay nhận lấy bình nước.
Chẳng qua bình nước mới tới tay, bỗng nhiên cô nghĩ tới gì đó, cô tò mò hỏi: “Anh cảm thấy nước thế nào?”
Uống vào có giống như cô cả người đều như tràn ngập điện hay không?
“Rất ngọt.”
Nghe thấy những lời này, không hiểu sao gương mặt Tô Nhiễm Nhiễm nóng lên.
Rõ ràng cô nói là nước, nhưng lời nói của anh lại như có điều ám chỉ.