Thập Niên 70: Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Làm Quân Tẩu

Chương 10: Lát nữa anh có thời gian không

Ở trong lòng Thẩm Hạ, Tô Nhiễm Nhiễm yêu kiều còn yếu ớt, là một người phụ nữ cần mình chiếu cố mọi lúc.

Chẳng qua là vì lúc trước cô kháng cự, anh mới không dám tới gần cô.

Nhưng một khi cô đã mở miệng, anh lập tức có chút không khống chế được xúc động muốn chăm sóc cô.

Tô Nhiễm Nhiễm: …

Rốt cuộc đời trước cô bị cái gì ám vậy, người đàn ông sủng cô từ trong xương cốt như vậy mà cô không cần, đòi trở về thành phố làm gì?

Lại kìm nén chua xót trong mắt lần nữa, cô lắc đầu: “Không cần mang thứ gì, em đi gọi điện thoại.”

Những lời này vang lên, ánh mắt Thẩm Hạ thay đổi, tay rủ xuống bên người cũng trở nên hơi cứng đờ.

Người có thể khiến cô gọi điện thoại, ngoại trừ mẹ cô, Thẩm Hạ không nghĩ ra được ai.

Mà cô ầm ĩ muốn về thành phố, cũng là vì một lá thư của mẹ.

Cảm nhận được trên người của người đàn ông đột nhiên xuất hiện áp suất thấp, trong lòng Tô Nhiễm Nhiễm thấp thỏm.

Có phải anh hiểu lầm chuyện gì không?

Nhưng mà khi cô định mở miệng giải thích, thì thấy Thẩm Hạ gật đầu.

“Được.”

Nói xong, anh xoay người đi tới một cái lều trong sân.

Nhìn bóng dáng anh, lời giải thích tới bên miệng Tô Nhiễm Nhiễm chỉ có thể nuốt trở về.

Đối với cô mà nói, Thẩm Hạ là người được mình để trong lòng mấy chục năm.

Nhưng đối với Thẩm Hạ mà nói, một ngày trước cô còn ầm ĩ đòi ly hôn.

Khúc mắc của chuyện này không phải dăm ba câu là có thể hóa giải.

Thở dài một cái, Tô Nhiễm Nhiễm xoay người về phòng lấy túi xách.

Đây là chiếc xe đạp duy nhất của Thẩm gia, cũng là Thẩm Hạ mua khi kết hôn.

Sau khi Thẩm Hạ về bộ đội, xe vẫn luôn để ở trong lều, Tô Nhiễm Nhiễm chưa từng đi một lần, nhưng mà kỳ lạ chính là những người khác của Thẩm gia cũng không đi.

Ngay cả chị dâu hai Cao Phương Hà luôn thích chiếm tiện nghi cũng chỉ nói miệng cho đỡ nghiền, cũng không chạm vào chiếc xe đạp này.

Bởi vậy xe đạp để một năm đã phủ đầy bụi.

Thẩm Hạ tìm giẻ lau tới, lau sạch sẽ trong ngoài một lần.

Đặc biệt là ghế sau, càng lau đến sáng bóng.

Nhng đừng nhìn anh lau cẩn thận như vậy, trên thực tế cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Chủ yếu là vừa nhanh vừa sạch.

Không hổ là bộ đội!

Đời trước Tô Nhiễm Nhiễm quá tưởng niệm Thẩm Hạ, mấy chục năm sau này cô giống như bị ma ám đi thu thập mọi thứ thuộc về anh trước đây.

Cũng có hiểu biết rất sâu đối với quân đội kỷ luật nghiêm minh.

Càng hiểu biết, cô càng hối hận.

Đồng thời cũng càng thêm mê luyến người đàn ông lúc trước cô chưa từng nghiêm túc tìm hiểu.

“Lên xe.”

Thẩm Hạ đã lau khô xe đạp, chân dài nhẹ nhàng bước qua, sau khi anh ngồi vững thì nói với cô.

Lúc này đã hơn 9 giờ, ánh mặt trời xuyên qua đình viện chiếu vào sân, chiếu lên bóng dáng cao lớn kia.

Chiếu đến đường cong sườn mặt rõ ràng của người đàn ông càng thêm cương nghị tuấn lãng.

Không thể không nói, dáng người của Thẩm Hạ thật sự quá tốt, cao lớn thẳng tắp, vai rộng chân dài, cơ bắp ẩn mà không lộ cho dù được giấu dưới áo sơ mi, cũng vẫn khiến người ta cảm nhận được sức mạnh bất phàm.

Nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông dưới ánh mặt trời, trong lúc nhất thời Tô Nhiễm Nhiễm không rời mắt được.

“Nhiễm Nhiễm?”

Nghe thấy giọng nói hơi nghi ngờ của người đàn ông, lúc này Tô Nhiễm Nhiễm mới lấy lại tinh thần.

Biết được mình nhìn người ta tới mê đắm, cô không khỏi đỏ mặt.

“Tới đây.”

Cô nắm lấy quai túi xách, đứng yên một lát mới nhấc chân đi tới chỗ anh.

Trên xe đạp, Thẩm Hạ nhìn khí định thần nhàn.

Nhưng ở chỗ không ai chú ý tới, bàn tay rủ xuống bên người hơi căng chặt.