Đợi Tô Nhiễm Nhiễm thay quần áo xong, cọ tới cọ lui ra ngoài, người đàn ông chẻ củi ở bên ngoài đã sớm không thấy bóng dáng.
Mà đống củi đã chẻ xong thì có lẽ được dọn về phòng bếp, sân cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Không nhìn thấy người, Tô Nhiễm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng qua nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, cô vẫn không được tự nhiên lắm.
Thực ra vải dệt mỏng kia chỉ là kiểu dáng tam giác bình thường nhất ở đời sau, chẳng qua đặt ở niên đại này thì có vẻ quá mỏng manh.
Đặc biệt là chỗ rìa còn có ren, càng khiến người ta đỏ mặt.
Da thịt của Tô Nhiễm Nhiễm quá kiều nộn, vải dệt hiện giờ thì phần lớn hơi thô ráp.
Bởi vậy đồ lót của cô đều là mẹ đặc biệt mua từ cửa hàng hữu nghị.
Chẳng qua bộ đồ lót này từ lúc Tô Nhiễm Nhiễm xuống nông thôn thì không mặc, vẫn luôn để trong ngăn tủ.
Đâu biết anh lại lấy ra?
Tuy hai người đã xảy ra chuyện nên xảy ra, nhưng đối với Tô Nhiễm Nhiễm mà nói vẫn là chuyện từ mấy chục năm trước.
Đột nhiên gặp phải chuyện như thế, cô vẫn hơi xấu hổ.
Tay vỗ mặt một lát, Tô Nhiễm Nhiễm áp xuống hơi nóng trên mặt, mới đi tới phòng bếp.
Trên bệ bếp trong phòng bếp còn đang đun lửa, mà người nọ thì không biết đi đâu.
Trên bàn đặt cháo Thẩm Hạ mới bưng vào nhà.
Đứng yên một lát Tô Nhiễm Nhiễm đi tới bên bàn ăn, kéo ghế dài ra ngồi xuống.
Ghế dài này vừa dài vừa nhỏ, ngồi không thoải mái như ghế dựa đời sau, nhưng Tô Nhiễm Nhiễm có chút hoài niệm.
Bưng bát cháo lên uống một ngụm.
Dạ dày kêu gào cả buổi sáng của Tô Nhiễm Nhiễm, lúc này mới được trấn an.
Ăn cháo xong, đầu Tô Nhiễm Nhiễm mới khôi phục chức năng lần nữa, bắt đầu hoạt động.
Lúc này cô cũng mới nhớ tới, kỳ nghỉ của Thẩm Hạ chỉ còn lại chưa đến một tháng.
Đời trước bởi vì sợ hãi, cô ước gì anh mau chóng về bộ đội, cho dù thế nào cũng không chịu tùy quân?
Cuối cùng còn đi tới bước ly hôn, cũng càng không thể đánh báo cáo tùy quân.
Hơn nữa báo cáo tùy quân cũng không phải nhanh như vậy là có thể thông qua.
Nghĩ tới mình sắp phải xa cách với người nọ trên nửa năm, trong ngực Tô Nhiễm Nhiễm như bị chặn cục bông.
“Làm sao vậy? Có phải không thoải mái hay không?”
Thẩm Hạ mới gánh nước trở về, thì thấy cô cau mày.
Nghe thấy lời nói quan tâm của người đàn ông, trong lòng Tô Nhiễm Nhiễm ấm áp, trong mắt không nhịn được hiện lên chút chua xót.
Làm quân tẩu chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, cô biết mình không thể tùy hứng.
Áp xuống chua xót trong lòng, cô lắc đầu nói: “Lát nữa anh có thời gian không? Em muốn đến huyện thành một chuyến.”
Rõ ràng chỉ là lời nói bình thường nhất giữa vợ chồng, nhưng Thẩm Hạ lại nín thở theo bản năng.
Nhìn thẳng vào đôi mắt như thẹn thùng như thấp thỏm kia, anh lại có chút cảm giác hoảng hốt không chân thật.
Bởi vì trước hôm nay, cô chưa bao giờ đưa ra yêu cầu với anh.
Trong lòng Thẩm Hạ biết rõ, cô sợ anh, thậm chí ước gì anh nhanh trở về bộ đội.
Nhưng bây giờ cô lại hỏi anh có thời gian đi cùng cô tới huyện thành hay không?
“Có thời gian, anh đi dắt xe đạp.” Thẩm Hạ nói, giọng nói không tự giác được hạ thấp hơn.
Dáng vẻ đó giống như là sợ dọa cô khiến cô đổi ý.
Tô Nhiễm Nhiễm: …
Biết trước đây mình đối với anh thật sự không giống một người vợ, Tô Nhiễm Nhiễm có chút không được tự nhiên.
Nhìn thấy được áy náy trên mặt cô, trong lòng Thẩm Hạ tràn ngập phức tạp.
Có vui mừng cũng có chua xót.
Tuy không biết vì sao cô lại thay đổi chủ ý, nhưng đối với anh mà nói, thay đổi của cô giống như đang nằm mơ.
Thẩm Hạ không dám khát cầu càng nhiều.
“Em muốn mang thứ gì không? Anh đi lấy.”