Chương 7: Xấu hổ
Hình như trong đội là đầu tháng bảy thu hoạch lúa.
Đời trước Lý Tuyết Thu biết rõ trong đội sắp có mưa to và lũ bất ngờ.
Nhưng mà cô ta không thuyết phục được đại đội trưởng thu hoạch lúa trước tiên.
Trái lại khi lúa nước bị ngâm trong nước, người trong đội khóc than thì lấy tư thế như chúa cứu thế nói với người khác, cô ta phát hiện kho lúa của địa chủ cũ trước đây.
Biết được cô ta tìm được nhiều lương thực như thế, người trong đội đều kích động sắp điên mất.
Chẳng qua hai mươi mấy năm trước nhà địa chủ này đã bị lục soát mấy lần, một đống lớn lương thực như thế sao có thể tránh thoát khỏi tầm mắt mọi người?
Hơn nữa là loại lương thực gì có thể để hai mươi mấy năm còn không hỏng?
Nhưng mà đám xã viên rơi vào đường cùng không quản được nhiều như thế, bọn họ chỉ biết Lý Tuyết Thu tìm được lương thực, cứu tính mạng của bọn họ!
Ân tình lớn như thế, bọn họ cung phụng cô ta còn không kịp, sao có thể hoài nghi cô ta?
Hồi tưởng lại từng chuyện ly kỳ trong đời trước, Tô Nhiễm Nhiễm có loại cảm giác cho dù Lý Tuyết Thu làm chuyện thái quá, những người khác cũng coi như không thấy.
Vừa nghĩ chuyện này, Tô Nhiễm Nhiễm vừa hơi thất thần mở tủ quần áo tìm kiếm quần áo.
Trên thực tế cũng không có gì phải tìm, dù sao vật tư ở niên đại này quá thiếu thốn.
Cho dù là người từ thành phố tới như cô, cũng chỉ có mấy bộ quần áo mà thôi.
Tô Nhiễm Nhiễm vừa mới lấy bộ đồ trên cùng, thì nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
“Nước đã đặt ở phòng tắm.”
Nghe thấy thế Tô Nhiễm Nhiễm vội vàng đáp, tiện tay đóng cửa lại.
Phòng tắm ở một góc sân, là dùng đá xây lên.
Nhưng mà một phòng tắm như vậy cũng xem như không tệ ở trong đội.
Đa số mọi người chỉ dùng tấm ván gỗ vây quanh một cách tùy ý, cho dù là phòng tắm.
Có một số nhà không chú ý, càng trực tiếp ở trong phòng lau một lát rồi đổ nước.
Còn nhà vệ sinh, đó là chuyện đừng nghĩ.
Đi thẳng ra ngoài ruộng trong rừng cây giải quyết tại chỗ.
Khi đám thanh niên trí thức mới xuống nông thôn, đâu từng thấy cảnh tượng như vậy?
Nhìn thấy không có nhà vệ sinh, suýt nữa khóc ra.
Sau này là đại đội trưởng sắp xếp người, giúp đỡ dùng tấm ván gỗ dựng hai gian phòng dùng để đối phó.
Bởi vậy tuy đời trước sợ Thẩm Hạ, nhưng Tô Nhiễm Nhiễm vẫn rất hài lòng hoàn cảnh trong nhà anh.
Đặc biệt là sàn nhà phòng tắm đều dùng đá trải phẳng, tắm rửa xong cũng không sợ sàn nhà trở nên lầy lội mà trượt ngã.
Tiến vào phòng tắm, thì thấy bên trong có một cái thùng.
Nhìn thấy thùng nước đầy đến mức sắp tràn ra, trong mắt Tô Nhiễm Nhiễm hiện lên chút phức tạp.
Hồi tưởng lại đời trước hai người cũng không có nhiều thời gian ở chung, vẫn luôn là anh nhân nhượng mình.
Tô Nhiễm Nhiễm không biết vì sao ở chung thời gian ngắn như thế, anh có thể vì mình đánh mất tính mạng.
Nhưng mà thâm tình như thế, lại khiến cô chấn động.
Chấn động đến mức những ngày còn lại của cuộc đời, cuối cùng cô không thể tiếp nhận ý tốt của những người khác.
Nhiệt độ nước vừa vặn, ở ngày hè thời tiết chói chang như thế, cũng không nóng muốn chết.
Tắm rửa sạch sẽ xong Tô Nhiễm Nhiễm cảm thấy như nhẹ đi mấy cân, cả người trở nên sảng khoái.
Chẳng qua đợi khi cô mặc quần áo, lại không khỏi sửng sốt.
Nhìn bộ quần áo lẻ loi trên ghế, cả người Tô Nhiễm Nhiễm không tốt lắm.
Cô có chút không dám tin lục quần áo mấy lần, lúc này mới xác nhận mình thật sự quên lấy đồ lót.
Tô Nhiễm Nhiễm: …
Nghe thấy âm thanh chẻ củi bên ngoài, gương mặt Tô Nhiễm Nhiễm hơi nóng lên.
Tuy đã quyết định sống thật hạnh phúc với anh, nhưng dù sao xa cách mấy chục năm, chuyện như vậy ít nhiều gì vẫn hơi xấu hổ.