Trương Khánh vừa mở cửa thì thấy hàng được bày chỉnh tề trong phòng, lúc này mới nhớ tới mình còn chưa đưa chìa khóa cho Lục Thanh Nghiên.
“Một sợi dây thép nhỏ là có thể thu phục.”
Lục Thanh Nghiên nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Vừa rồi cô xuống xe trước một bước, đứng trước nhà tranh cách không đặt hàng hóa vào trong phòng, cũng may không gian có năng lực này, nếu không hôm nay chắc chắn không thể tới nhà tranh cùng đám Trương Khánh.
“Chị thật lợi hại, Lục Tử bảo anh em dọn hàng.”
“Dạ, anh Khánh.”
Lục Tử và hai người khác cùng bắt đầu dọn hàng.
Trương Khánh và Lục Thanh Nghiên ở nhà chính bắt đầu tính sổ sách.
“Chị gái, lương thực thô tổng cộng 600 tệ, xe đạp 1100, máy may 1000, đồng hồ 2510, tổng cộng 5210 tệ. Trừ đi hai rương đồ cổ 500 tệ, em cần đưa thêm cho chị 4710 tệ.”
Trương Khánh móc tờ đại đoàn kết thật dày ra bày trên bàn gỗ.
Lục Thanh Nghiên gật đầu, tiện tay cầm một chồng: “Được.”
“Chị à, em có chuyện muốn bàn bạc với chị.”
Trương Khánh có chút khẩn trương không biết nên mở miệng từ đâu, còn sợ Lục Thanh Nghiên tức giận không bao giờ cung cấp hàng hóa cho anh ta nữa.
“Chuyện gì, nói thẳng đi.”
Lục Thanh Nghiên nhìn Trương Khánh, thản nhiên nói.
“Là thế này, lần trước em bán hàng có chút giao tình với chợ đen bên thành phố, bọn họ biết hàng của em là lấy ở chỗ chị, muốn âm thầm giao dịch với chị.”
“Người thế nào?”
Giao dịch với người nào cũng là giao dịch, cô để ý duy nhất là người nọ thế nào, có đáng giao dịch hay không.
“Bên thành phố có giao tình với em gọi là Cừu Minh, có danh tiếng không tệ.” Trương Khánh sợ Lục Thanh Nghiên không tin, còn đảm bảo: “Chị gái, chị tin tưởng em đi, nếu anh Minh không được, em cũng không dám giới thiệu cho chị làm quen!”
Trương Khánh nhìn thẳng vào mắt Lục Thanh Nghiên, có loại cảm giác vô cùng áp bách.
“Thành phố không phải do tôi phụ trách.”
“Chị gái, chị nhất định phải giúp em.”
Có thể có quan hệ với thành phố, là chuyện rất tốt đối với Trương Khánh.
Chuyện này cần chị gái giúp đỡ!
“Ngày mai tôi có người bạn sẽ đến thành phố làm việc, tôi sẽ bảo anh ta tới tìm cậu, anh ta có toàn quyền phụ trách bên thành phố.”
“Thật tốt quá, cảm ơn chị gái.”
Nhận được đáp án hài lòng, Trương Khánh dẫn theo người của mình nhanh chóng rời đi.
Lục Thanh Nghiên một mình đứng ở nhà chính, nhận 4710 tệ trên bàn, cộng thêm lần này cô đã có 6780 tệ.
Ngày mai lại đến thành phố, hộ vạn nguyên còn là giấc mơ sao?
Nhận tiền xong, Lục Thanh Nghiên ngồi xổm xuống mở hai rương đồ cổ.
Lần này đồ trong rương sắp xếp chỉnh tề, đa số đều là phỉ thúy, ngọc bội, đồ trang sức…
Còn có mấy bức tranh chữ, mấy bình hoa cổ, mâm ngọc.
Chọn bừa một vòng tay phỉ thúy, vừa nhìn là biết thủy tinh, đặt ở hiện đại ít nhất cũng phải ngàn vạn, quả thực tốt hơn lần trước.
Hài lòng để hai rương đồ cổ vào phòng đồ cổ trong không gian, Lục Thanh Nghiên không về đại đội, mà thay quần áo đi tới huyện thành.
Lần trước tới huyện thành cô chỉ tùy ý đi dạo, lần này cô muốn đi dạo hợp tác xã mua bán, lại nếm thử đồ ăn ở Tiệm Cơm Quốc Doanh niên đại này.
…
Hợp tác xã mua bán trong huyện là tòa nhà hai tầng, Lục Thanh Nghiên không đến tầng hai, chỉ dạo ở tầng một.
Đồ ở hợp tác xã mua bán đều phân khu, Lục Thanh Nghiên tùy ý nhìn một lát vật dụng hàng ngày, vậy mà thấy được rượu Mao Đài ở khu này.
Trước khi tới niên đại này, cô đọc mấy quyển tiểu thuyết niên đại văn biết được có mấy chuyện nữ chính tất phải làm.
Thu thập tem, mua Mao Đài, đến trạm phế phẩm đào bảo bối…
“Đồng chí, làm phiền lấy cho tôi hai lọ Mao Đài này, tôi mua.”
Lục Thanh Nghiên chỉ hai lọ Mao Đài trên quầy.
Nhân viên bán hàng là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, nhìn Lục Thanh Nghiên một lát.