“Thanh Nghiên, quầy thuốc cháu bảo hai ngày trước chú đã làm xong, chú bảo thím Bình đưa qua cho cháu.”
Lão ngũ Từ gia chống gậy vẫy tay, ở sau lưng ông ấy là một người phụ nữ trung niên.
Bên mặt phải của người phụ nữ có vết bớt to, cả gương mặt thoạt nhìn hơi dữ tợn, nhưng tươi cười của bà ấy rất dịu dàng, khiến người ta thấy ấm áp.
Phùng Bình là vợ của lão ngũ Từ gia, khi còn nhỏ sốt cao ngoài ý muốn khiến bà ấy mất đi quyền nói chuyện, cộng thêm vết bớt trên nửa mặt khiến Phùng Bình hướng nội từ nhỏ.
Lão ngũ Từ gia là lão binh xuất ngũ, mất đi một chân trên chiến trường, cũng mất đi năng lực sinh con, vốn không tính toán cưới vợ, kết quả gặp được Phùng Bình.
Hai người trải qua người ta giới thiệu sống bên nhau, cuộc sống không có đứa bé bình phàm còn hạnh phúc.
“Làm phiền chú ngũ và thím Bình rồi.”
Phùng Bình đẩy xe đẩy nhỏ, trên xe là quầy thuốc và bàn đu dây Lục Thanh Nghiên tốn 18 tệ đặt làm.
Lục Thanh Nghiên thấy Phùng Bình đẩy hơi gắng sức, nhanh chóng tiến lên giúp đỡ.
Phùng Bình vội xua tay, lại dùng tay ra hiệu mấy cái, bày tỏ một mình mình có thể làm được.
“Không sao đâu thím, chúng ta cùng nhau đẩy sẽ nhanh hơn chút.”
Lục Thanh Nghiên biết ngôn ngữ ký hiệu, nhưng mà không tinh thông, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra được ý của Phùng Bình.
Hai người đẩy xe nhanh chóng tới nhà Lục Thanh Nghiên, Phùng Bình và Lục Thanh Nghiên khiêng đồ vào sân.
Đợi Phùng Bình rời đi xong, Lục Thanh Nghiên như suy tư gì đó, vậy mà sinh ra ý nghĩ hoang đường kỳ lạ.
Nếu Bảo Nhi sống ở nhà lão ngũ Từ gia, có mẹ nuôi dịu dàng như thím Bình nhất định sống hạnh phúc hơn hiện giờ gấp trăm lần.
Vỗ đầu, Lục Thanh Nghiên ngăn cản mình suy nghĩ miên man: “Dừng, rốt cuộc là mình đang nghĩ cái gì thế này?”
Buổi tối Lục Thanh Nghiên ngủ từ sớm, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã rời giường, cô chuẩn bị một mình đến huyện thành từ sớm.
Sở dĩ đi sớm như vậy, một là vì cô không muốn ngồi xe lừa, hai là không muốn nhiều người thấy cô ra cửa, tránh cho mấy người lắm miệng nói linh tinh.
Lục Thanh Nghiên không nghĩ tới mình ra cửa sớm như vậy, vẫn gặp người khác.
Trần Ni, Ngô Tiểu Anh sóng vai đi tới, nhìn thấy Lục Thanh Nghiên gương mặt của Trần Ni lập tức đen lại.
Lục Thanh Nghiên sỉ nhục cô ta thế nào, Trần Ni vẫn còn nhớ rõ.
“Thanh Nghiên, sớm như vậy đi đâu thế?”
Trần Ni ngoài cười nhưng trong không cười, gương mặt ngăm đen cứng đờ.
“Có việc ra cửa.”
Lục Thanh Nghiên lạnh nhạt trả lời, lập tức lướt qua Trần Ni đi về phía xa.
Trần Ni tức tới mức nghiến răng nghiến lợi.
Ngô Tiểu Anh nhìn Lục Thanh Nghiên đi xa với vẻ hâm mộ:
“Thực sự hâm mộ đồng chí Lục! Có tiền còn xinh đẹp, muốn đi đâu thì đi, mới đến không lâu đã tới huyện thành hai lần.”
“Ai biết cô ta đi đâu, nói không chừng đi làm mấy chuyện bậy bạ, có gì phải hâm mộ.”
Trần Ni không thích Ngô Tiểu Anh khen ngợi hâm mộ Lục Thanh Nghiên trước mặt cô ta, âm dương quái khí nói.
Có trời mới biết trong giọng nói của cô ta có bao nhiêu chua xót!
Ngô Tiểu Anh lặng lẽ bĩu môi, biết Trần Ni đang ghen tị, sợ cô ta tức giận nên không dám nói thêm gì nữa.
Có cô gái nào trong đội không hâm mộ Lục Thanh Nghiên, có bản lĩnh còn có thể tùy tiện đến huyện thành, nếu bọn họ có một nửa hạnh phúc tự do của cô thì tốt.
Lục Thanh Nghiên đạp xe đạp, đi tới nhà tranh dưới cây bưởi trước.
Nhà tranh đã được Trương Khánh sửa sang lại lần nữa, còn thay bằng cửa gỗ rắn chắc.