Xuyên Thư Vào Năm 80, Được Đại Lão Tàn Tật Cưng Chiều

Chương 3: Không cần anh nữa

Nguyên chủ đã tiêu hết tiền của mình, vốn dĩ cơ thể yếu đuối. Vì không có tiền đi khám bệnh, không có tiền mua thuốc.

Không lâu sau đó, cô chết thảm bên cạnh Tô Thạc Từ, chưa đầy một tháng sau khi cô chết.

Người chồng tàn tật cũng vì không có ai chăm sóc mà đi theo cô.

Thực sự là một cặp vợ chồng đáng thương.

Ách ~

Trong sách không phải đã nói nguyên chủ luôn ghét bỏ Tô Thạc Từ vì anh đến từ nông thôn sao?

Cô coi thường anh và nhà họ Tô, khinh thường bọn họ cả người đầy mùi đất chua, không xứng đáng ngủ chung giường với cô sao?

Vậy tại sao cô tỉnh dậy lại ở bên cạnh anh?

Cố Kiều Kiều nhớ lại nội dung cốt truyện, may mà nội dung cốt truyện chỉ mới bắt đầu.

Cô sẽ không đưa tiền hay bất cứ bảo vật nào cho nữ chính như trong sách gốc, cho dù bất kể là bảo vật gì đều thuộc về cô.

Nhìn lại người đàn ông cũng là bia đỡ đạn, đẹp trai thì đẹp trai nhưng lại không đủ tốt, còn đánh vợ.

Cố Kiều Kiều không cẩn thận hừ ra tiếng, bị em gái nhà họ Tô nghe thấy thì tức giận gầm lên.

“Cố Kiều Kiều, cô hừ cái gì? Cô cho rằng mình vẫn là thiên kim nhà họ Thịnh sao?”

Nhà họ Thịnh không cần cô, ngày cả thanh mai trúc mã của cô cũng không cần cô, mỗi ngày anh ta đều chạy theo Thịnh Tinh Liên kia kìa.

Chặc chặc ~ cô là con ma ốm, hai ngày treo bình truyền nước đã đã tốn rất nhiều tiền của nhà chúng tôi, ai nuôi nổi......”

“Đủ rồi, ồn ào.”

Lại là một tiếng rống giận như sấm sét, cắt đứt lời cô bé nhà họ Tô đang nói huyên thuyên.

Cố Kiều Kiều quay lại nhìn thấy người chồng rẻ tiền của mình, đôi mắt vốn đã u ám của cô đột nhiên mở to hai lần.

Phát ra sát ý cắn người.

Toàn thân Cố Kiều Kiều không khỏi run rẩy, đây không phải lỗi của cô, mà bản năng của thân thể này đang run rẩy.

Em gái nhà họ Tô bị anh trai mắng đến mức toàn thân run rẩy, nước trong chậu rửa mặt đều đổ ra rất nhiều

“Kiều Kiều, đừng sợ, có mẹ ở đây, sẽ không có người dám bắt nạt con. Thằng nhóc Từ, con như vậy sẽ dọa vợ con.”

Mẹ Tô dùng đôi bàn tay thô ráp nhẹ nhàng vỗ vai Cố Kiều Kiều an ủi cô.

Một lúc sau, mẹ Tô lại xoay người vắt khô khăn mặt lau mặt cho Cố Kiều Kiều.

“Kiều Kiều, con không được sợ nó, Trước kia Thạc Từ không có như vậy.” Mẹ Tô đỏ bừng mắt nói tiếp.

“Mặc dù trước đây nó không nói nhiều, nhưng rất hiếu thảo, từ khi chấp hành nhiệm vụ bị thương mới biến thành như vậy, Kiều Kiều yên tâm đi, nó sẽ tốt thôi.”

Mẹ Tô nói cho Cố Kiều Kiều nghe đồng thời cũng tiếp thêm dũng khí cho bà, từ khi con trai bị thương, đêm nào bà ngủ cũng không ngon giấc.

Vợ chồng họ cũng đã già, nhưng con trai họ vẫn còn trẻ như vậy, dù thế nào đi nữa họ cũng phải giữ lấy cô con dâu này.

Sau này họ sẽ chăm sóc con trai mình đến hết cuộc đời, họ đều nghĩ rằng con trai mình cả đời này sẽ không bao giờ lấy được vợ.

Ông trời thật có mắt, lại để cho đứa con trai bị bại liệt của mình có thể cưới được vợ, còn xinh đẹp như vậy.

Tuy Kiều Kiều nổi giận trong ngày cưới nhưng cô gái nào lại tự nguyện gả cho một người tàn tật chứ!

“Mẹ ~ con sẽ không sợ anh ấy, sau này con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt.” Cố Kiều Kiều nhẹ giọng nói.

Đặc biệt từ “chăm sóc” mang ý nghĩa sâu sắc dù sức khỏe của nguyên chủ không được tốt.

Nhưng người đàn ông này cũng bị liệt nửa người, trước đó cô bị ném ra khỏi giường vì còn chưa tỉnh táo, nên sau này ai làm gì ai còn chưa biết đâu.

Cô cũng hiểu, người đàn ông được mệnh danh là chiến binh sói trong quân đội đột nhiên bị tàn tật.

Khoảng cách nội tâm này sẽ khiến tính cách của một người ngày càng trở nên nhạy cảm và u ám, một lời nói bình thường cũng có thể chạm đến dây thần kinh nhạy cảm của người đó.

Người đàn ông này không điên, anh ấy có tinh thần vững vàng và đáng được ngưỡng mộ.

Ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ nhưng vẫn phải trả thù vì đã ném cô ra khỏi giường, cô không phải là người rộng lượng.

Hàng mi dài của Cố Kiều Kiều run rẩy, giống như cánh bướm rung rinh, che đi ánh sáng chế nhạo trong mắt cô.

Mẹ Tô và những người khác không nhìn thấy, nhưng Tô Thạc Từ nằm bên cạnh Cố Kiều Kiều lại có thể nhìn thấy rõ ràng.

Tô Thạc Từ: “...”

Lời nói của người phụ nữ này và tiếng “mẹ” gần như khiến anh nhạc nhiên.

Anh rất muốn châm chọc vài câu, nhưng anh nhìn ánh mắt đỏ hoe và khuôn mặt tiều tụy của mẹ.

Những lời Tô Thạc Từ muốn chế giễu đọng lại ở đầu lưỡi, cuối cùng không tiếng động nuốt vào trong bụng.

Sau khi anh bị thương,

không phải là anh không gặp bác sĩ mà các bác sĩ nổi tiếng có thẩm quyền hàng đầu đều đều khẳng định, anh chỉ có thể bị liệt nằm trên giường suốt đời.

Nghĩ tới sau này anh đều là một người tàn tật, Tô Thạc Từ vội vàng nhắm mắt lại, sợ giọt nước mắt của mình sẽ hù dọa mẹ anh.

Em gái nhà họ Tô đang cầm sữa rửa mặt đứng trước giường, ba Tô vừa bưng bát cháo nóng bước vào.

Đồng thời bị một tiếng kêu “Mẹ” của Cố Kiều Kiều làm cho sửng sốt.

Con dâu (chị dâu) của họ lỗ mũi hướng lên trời mắng bọn họ chân đất trong ngày cưới.

Hôn mê hai ngày hai đêm còn có thể thay đổi tính?

Lại chủ động gọi mẹ, thật không thể tưởng tượng nổi.

Em gái nhà họ Tô thật muốn hỏi vài câu: Không phải hai ngày trước cô đã nói ba mẹ tôi không xứng uống trà cô kính lại càng không xứng gọi họ là ba mẹ sao?

Ngày hôm đó, Cố Kiều Kiều không chịu kính trà, thậm chí còn mắng chết cô, đang mắng thì ngất xỉu.

Nhưng dư uy vừa rồi của anh trai cô ấy vẫn còn đó, nên cô ấy không dám nói gì, chỉ có thể chấn động nhìn Cố Kiều Kiều.

Bộ dạng muốn nói lại thôi kia rất là buồn cười.

“Kiều Kiều, mẹ đang đỡ con dậy ăn cháo, ông già sao lại đứng bất động ở cửa, mau bưng cháo tới đây.”

Trên khuôn mặt mẹ Tô tràn đầy nụ cười hiền lành.

“Cám ơn ba, cám ơn mẹ.” Cố Kiều Kiều chân thành nói cám ơn, quả nhiên thân thể này đang đói bụng.

“Đừng khách sáo với...mẹ con, chỉ cần Kiều Kiều không sao là tốt rồi.”

Ba Tô ngượng ngùng nói một câu, cười ngây ngô đưa cháo cho mẹ Tô, lại tiếp nhận chậu rửa mặt trong tay con gái ông xoay người đi ra ngoài.

Đi tới cửa còn quay đầu lại nhìn người trong phòng, nụ cười trên mặt dần dần giãn ra.

Mẹ Tô dùng thìa sứ múc một thìa cháo đút cho Cố Kiều Kiều, cô bé nhà họ Tô đứng bên cạnh nuốt nước miếng.

Cố Kiều Kiều nhìn những hạt gạo trong suốt đã không thành hình trong chiếc bát sứ, có độ đặc vừa phải.

Cô thực sự không còn sức lực, đành uống cháo bằng chiếc thìa sứ do mẹ đút, cháo gạo trắng tan trong miệng, cảm giác nhẵn mịn.

Cơ thể này đã đói hai ngày, ăn một bát cháo trắng như thế này là rất thích hợp.

Có trời mới biết chén cháo này có ý nghĩa gì với Cố Kiều Kiều!

Cố Kiều Kiều vui vẻ ăn cháo trắng do mẹ Tô đút, giống như đang đang ăn bát trân ngọc thực.

Anh nhắm mắt nằm bên cạnh cô, không nhúc nhích, trong khi cô bé nhà họ Tô háo hức nhìn cô ăn cháo.

Cố Kiều Kiều đói đến mức giả vờ không chú ý đến ánh mắt nóng bỏng của cô bé nhà họ Tô, cúi đầu ăn từng ngụm cháo nhỏ.

Nụ cười trên khuôn mặt vàng như nến của mẹ Tô vẫn chưa tắt, bà rất kiên nhẫn đút cháo cho cô.

Cố Kiều Kiều ăn nửa bát cháo đã no, cô quay đầu nhìn anh trên giường, anh nhắm chặt hai mắt lại.

Cũng không biết anh đang ngủ thật, hay đơn giản không muốn nhìn thấy cô: “Mẹ ơi, con ăn no rồi.”

Mẹ Tô thấy Cố Kiều Kiều ăn nửa bát thì không chịu ăn nữa, mẹ Tô tưởng cô không vui nên do dự nói.

“Kiều Kiều, đã hai ngày rồi con không ăn gì, ăn nhiều hơn đi, đứa nhỏ ngốc, đừng nghĩ đến Tống Tử Khâm nữa. Cậu ta là vị hôn phu của con hơn mười năm, nếu cậu ta thật sự thích con, sao có thể không cưới con chứ?”