Tống Hi Bảo bĩu môi nói: "Bà ba lại nói dối nữa. Hôm qua con nhìn thấy Tống Văn Thành và Tống Võ Thành nhai chân gà, có tiền ăn chân gà mà sao không có tiền mời đại phu xem bệnh cho ông ba?"
"Bọn họ đâu có ăn chân gà, con nhìn nhầm rồi, Chỗ người lớn nói chuyện, đâu tới lượt nha đầu thối xen vào? Chị dâu, chị cũng không quản nó." Bà ba bất mãn hét lên.
"Quản cái gì mà quản, Hi Bảo nhà chúng ta nói sai sao? Tống Bảo Sinh bây giờ đã có một nhà đầy con cháu, mỗi lần xin tiền chữa bệnh đều hỏi lão già nhà chúng ta, ngươi còn mặt dày không biết xấu hổ. Nhà ngươi nợ chúng ta mười lạng bạc kìa, trả lại mười lạng bạc ngay cho ta. Nếu không trả, ta sẽ bắt con heo của ngươi ngay bây giờ ”. Bà Tống không hề hồ đồ như ông nội.
Bà nội quyết sẽ không bao giờ cho nhà họ mượn thêm một xu nào nữa, bánh bao thịt đánh chó, có đi không có lại, ăn cây táo rào cây sung, ăn cháo đá bát, cái đồ....vô...ơn!
Bà ba nghe vậy, ngồi bệt xuống đất và bắt đầu chu miệng lên: "Đại ca, đại ca, nghe chị dâu nói đây, chẳng phải muốn ép gia đình em vào chỗ chết sao?" Bảo Sinh cần con heo đó tẩm bổ cơ thể. Nó sinh ra cơ thể đã yếu ớt. Đại ca, anh đã hứa sẽ chăm sóc cả gia đình chúng em mà. Sao anh không giữ lời hứa vậy?
“Bà nội, chính là bà ba đẩy con ngã xuống đất. Bây giờ con nhớ lại tất cả rồi, chính là bà ấy.” Tống Hi Bảo nhìn bộ dạng của bà ba, khuôn mặt trong trí nhớ của cô trở nên rõ ràng, chính người phụ nữ xấu xa này đã làm việc đó.
"Con nha đầu này, bà đẩy mày khi nào? Mày đang nói bậy đấy." Bà ba nhanh chóng đứng dậy phủi bụi trên người, tuyệt đối không thừa nhận.
"Là bà, lúc đó bà hai cũng ở đó. Bà nội, chúng ta đi tìm bà hai làm chứng, bắt bà ba phải bồi thường." Tống Hi Bảo chỉ vào bà ba đòi tiền .
“Sao ngươi dám đẩy Hi Bảo của ta, con mụ già chết tiệt gϊếŧ hàng nghìn người này.” Bà nội chộp lấy cây chổi và bắt đầu đuổi theo bà ba.
Tống Hi Bảo thấy bà ba chạy nhanh quá, nhặt hai hòn đá ném về phía bà, đập thẳng vào bắp chân bà.
Bà ba ngã xuống đất, bị bà nội cào vào người.
Lần này bà ba có cầu xin tha thứ bao nhiêu cũng vô ích, bà bị đánh đến bầm tím mũi, mặt sưng tấy, khập khiễng đi khập khiễng về nhà.
Bà nội và Tống Hi Bảo, một già một trẻ, chắp tay nhìn thấy cả nhà họ Tống quay về.