Từ Mạt Thế Vào Hào Môn Làm Mẹ Kế Yếu Đuối

Chương 5

“Xuy, gọi bác sĩ làm gì? Lúc nãy không phải đã kiểm tra toàn bộ cơ thể rồi sao?” Trong một mảnh hoảng loạn tại phòng bệnh, chỉ có Phong Cảnh Húc khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Ánh mắt cậu vẫn chứa đầy địch ý trừng lên nhìn cô, và giọng nói lạnh lùng: “Lại không phải là phim truyền hình, cô còn hộc máu? Tôi khẳng định cô chỉ đang cố tình trốn tránh chất vấn của tôi mà thôi.”

Quản gia đứng bên cạnh, đầy mặt lo lắng, không ngừng gãi đầu: “Nói không chừng có di chứng gì đó lúc nãy không phát hiện ra…”

Phong Cảnh Húc cười lạnh, đôi môi mỏng nhếch lên: “Bệnh điên?”

Cậu cất tiếng, giọng điệu chế nhạo.

“Thịnh Hạ, cô đừng giả vờ nữa! Lúc trước ở trên xe, cô đã cố ý tìm chuyện cãi nhau với tôi, lúc đó tôi không thấy cô suy yếu như vậy đâu!”

Cậu che lại đầu mình, một cảm giác choáng váng nhẹ đột ngột ập đến, khiến cậu càng thêm tức giận. “Kết quả kiểm tra đã có, cô chỉ bị gãy xương, không có một chút di chứng gì cả!”

“Thịnh Hạ, cô chính là người điên! Thật sự có bệnh!!”

Nguyên chủ đã trải qua quá nhiều chuyện, vì vậy cơ thể của cô trở nên mảnh mai, mặc dù không có khuyết điểm lớn nhưng lại mắc phải một loạt các bệnh nhỏ.

Cô còn có bệnh kén ăn, thường xuyên từ chối những món ăn mà cô không thích, dẫn đến cơ thể thiếu máu và thiếu chất dinh dưỡng. Tuy nhiên, ngoài những vấn đề này ra, tai nạn xe cộ cũng chỉ khiến cô bị nứt xương rất nhỏ ở chân mà thôi.

Khi so sánh với tình trạng chấn thương não của Phong Cảnh Húc, rõ ràng tình trạng của Thịnh Hạ có vẻ không nghiêm trọng đến mức ấy.

Thịnh Hạ nhanh chóng thu tay lại, che miệng ho nhẹ vài tiếng. Mặc kệ ánh mắt phẫn hận của Phong Cảnh Húc, cô rũ mắt, trong giọng nói mang theo vẻ đáng thương: “Tôi không có việc gì đâu, chỉ là không cẩn thận cắn vào đầu lưỡi thôi. Dù sao cũng sẽ không có ai để ý, cũng đừng làm bác sĩ vô tội phải chạy tới.”

Tuy nói vậy, nhưng âm thanh suy yếu của cô, cùng với đôi lông mi dài như cánh bướm nhẹ nhàng run rẩy, sắc mặt tái nhợt mang theo vài phần thương cảm, khiến người khác khó lòng mà tin tưởng vào lời cô.

“Thiếu gia Cảnh Húc, cậu mới vừa kiểm tra xong, cậu nên nói ít đi hai câu thôi. Bác sĩ cũng đã nói cậu không thể để cho cảm xúc dao động quá lớn.

Quản gia khuyên can, ông sứt đầu mẻ trán mà dỗ dành hai bên. Sau khi thật vất vả làm Phong Cảnh Húc câm miệng, ông lại xoay người nhìn về phía Thịnh Hạ, “Vẫn là để cho bác sĩ kiểm tra một chút đi, phu nhân, cái này cũng không phải là việc nhỏ.”

Cảm thấy mình như bị dồn vào chân tường, Thịnh Hạ thở dài trong lòng. Cô biết rõ rằng nếu không khéo léo, mọi chuyện sẽ càng trở nên rắc rối hơn.

Cô cần phải dùng sự yếu đuối của mình để giữ lấy tình cảm của con trai, nhưng đồng thời cũng không muốn bị coi là một người mẹ yếu đuối và vô dụng. Sự xung đột trong lòng khiến cô cảm thấy bất lực.

-