Lúc Thịnh Hạ tỉnh lại, cô thấy bản thân đang nằm trong một phòng bệnh xa hoa.
Bốn bề xung quanh đều tràn ngập vẻ sang trọng mà cô chưa từng thấy bao giờ. Bức tường trắng tinh, những đồ vật trong phòng đều sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp, không một chút bụi bặm.
Không khí trong phòng phảng phất một mùi hương dịu nhẹ, thoang thoảng như mùi hoa oải hương khiến tâm trạng cô cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Đệm giường dưới thân mềm mại, êm ái như có thể nuốt chửng cơ thể cô vào trong đó. Cảm giác quá mức thoải mái này làm cho Thịnh Hạ cảm thấy lạ lùng, như thể cô đã rời khỏi thế giới mạt thế, không còn phải đối diện với cảnh hoang tàn, chết chóc và lo sợ những cơn tấn công bất ngờ nữa.
Cô còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên một giọng nói máy móc vang lên trong đầu, vô cùng lễ phép và cung kính:
【Xin chào ký chủ, tôi là hệ thống liên kết với cô. Hiện tại yêu cầu ký chủ xác nhận cốt truyện của thế giới này.】
Thịnh Hạ còn chưa kịp phản ứng lại với âm thanh bất ngờ này, thì ngay lập tức, trong đầu cô đã bị nhồi nhét một cốt truyện từ một quyển sách ngọt sủng về mẹ kế. Mọi thông tin đến quá nhanh khiến cô không thể phản kháng. Cô buộc phải tiếp nhận tất cả những gì hệ thống đưa ra.
Theo như hệ thống, nữ chính trong cốt truyện này là Thịnh Lam Thu, em gái kế của cơ thể mà cô đang chiếm giữ. Thịnh Lam Thu là một cô gái hoàn hảo từ đầu đến chân.
Cô ta không chỉ xinh đẹp, dịu dàng mà còn rất hoạt bát, thông minh và biết cách làm vui lòng người khác.
Sau khi theo mẹ mình bước chân vào Thịnh gia, Thịnh Lam Thu nhanh chóng giành được sự sủng ái vô điều kiện từ cha Thịnh.
Ngược lại, nguyên chủ của cơ thể mà Thịnh Hạ đang ở lại vô cùng ghen ghét và đố kỵ với em gái. Bất kể thứ gì mà Thịnh Lam Thu có được, nguyên chủ đều muốn cướp đi.
Sự đố kỵ trong lòng nguyên chủ càng ngày càng lớn khi cha cô ngày càng lạnh nhạt với cô, dành toàn bộ sự quan tâm cho Thịnh Lam Thu.
Từ đó, nguyên chủ dần dần trở nên méo mó và có những hành vi kỳ lạ.
Cô ấy bắt đầu giả bệnh để thu hút sự chú ý, mong muốn nhận được sự quan tâm từ mọi người, đặc biệt là từ cha mình. Tuy nhiên, những nỗ lực này lại luôn thất bại và chỉ làm cho tính cách của cô ấy càng trở nên vặn vẹo hơn.
Thịnh Lam Thu không chỉ nhận được sự yêu thương từ cha mẹ mà còn nhanh chóng bước chân vào giới giải trí và nổi tiếng. Nhìn thấy em gái tỏa sáng, nguyên chủ cũng cố gắng bước theo.
Tuy nhiên, với tính cách giả tạo và hay làm quá mọi chuyện, cô chỉ trở thành một nhân vật mờ nhạt, bị nhiều người ghét bỏ. Dù cố gắng như thế nào, cô vẫn chỉ là một nghệ sĩ vô danh ở tuyến mười tám.
Không chỉ dừng lại ở đó, khi Thịnh Lam Thu thành công kết hôn với gia đình hào môn Thời gia, nguyên chủ đã nhắm tới Phong Yến, người thừa kế của Phong gia, người mà mẹ cô đã từng cứu mạng.
Cô ấy lợi dụng chuyện đó để gây sức ép, ép Phong Yến phải cưới mình, cô ấy cũng thành công bước chân vào Phong gia, trở thành vợ của Phong Yến.
Thế nhưng, cuộc sống của nguyên chủ ở Phong gia không hề hạnh phúc. Trong khi Thịnh Lam Thu được cả Thời gia yêu thương và sủng ái, nguyên chủ lại chìm trong nỗi u sầu, ngày nào cũng khóc lóc buồn bã.
Cô ấy hy vọng rằng có thể lợi dụng bệnh tình của mình để khiến mọi người trong Phong gia quan tâm và yêu thương, nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược.