Cả Nhà Xuyên Qua, Mang Theo Không Gian Cất Trữ Lương Thực Chạy Nạn

Chương 37

Edit: Hến Con

Thôn trưởng trong lòng thầm kêu không tốt, kỳ thật hắn đã thu của đám người này một lượng bạc, đáp ứng giúp nhóm người này tìm cái chỗ ở, nếu có thể trực tiếp mua phòng ở càng tốt.

Hắn một chút liền nghĩ tới nhà Tần Dũng Minh, bởi vì nhà hắn rộng lại còn vừa mới xây nhà mới, hắn nghĩ chính mình nếu nói nhóm người này là quý nhân, còn có chỗ dựa, Tần Dũng Minh tất nhiên sẽ sợ hãi! Đem phòng ở nhường cho những người này.

Hắn lại thương lượng một chút giá, sau đó làm cho bọn họ dọn đi, rốt cuộc hắn nghe nói tiền xây nhà này là hắn mượn bên nhà vợ, nếu trả nhiều hơn một chút liền có thể mua lại.

Ai ngờ người này mềm cứng đều không ăn!

Coi như thôn trưởng còn muốn nói chút gì đó nữa, thì người cầm đầu lão nhân kia lại nói nói: “Có thể! Kia liền làm phiền các ngươi!”

Thôn trưởng há mồm muốn nói chút gì đó, nhưng đối đầu với ánh mắt có chút dọa người của một thanh niên trong đó, liền nhịn xuống.

Tần Dũng Minh cũng mặc kệ mấy người phía sau, vội vàng bế lên nữ nhi, đỡ thê tử, trở lại bên kia nhà ngói gạch xanh khang trang.

Thanh cơ khinh thường mà nói: “Bất quá chỉ là một đám tiện dân thôi! Nếu là trước kia……”

Lão giả cầm đầu gầm nhẹ nói: “Im miệng! Ngươi có hiểu rõ được thân phận hiện giờ của ngươi không!”

Thanh cơ nhún vai cười lạnh nói: “A ~ ta hiện giờ thân phận cùng ngươi giống nhau!”

Sau đó liền xoay người vào nhà, đi vào buồng trong liền hùng hùng hổ hổ nói: “Đây là nơi cho người ở sao! Trước đó trong phủ nơi ở cho súc vật còn so với nơi này còn tốt hơn……”

Tần Dũng Minh mấy người không muốn nghe các nàng ầm ĩ, liền trở về đóng chặt cửa phòng.

Tần Dũng Minh lo lắng mà kiểm tra thê nữ một lần, phát hiện đều là bị thương ngoài da, sau đó hung hăng mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hắn từ trong lòng lấy ra tiền hôm nay bán dược được 28 lượng ba đồng bạc.

Tần Nhị Lực: Oa! Đây là tiền mà nương cùng đại ca đi trên núi hái thuốc kiếm được sao!

Tần Đại Lực cũng không thể tin được mà nhìn số bạc trước mặt

Tần Tiêm Ngưng cũng vui vẻ nói: “Trời ạ! Đại ca cùng mẫu thân cũng quá lợi hại! Cư nhiên hái được nhiều dược liệu như vậy!”

Từ Phù nhìn bạc trước mặt, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Tần Dũng Minh thấy thê tử không nói chuyện, liền đem Tần Đại Lực cùng Tần Nhị Lực đuổi đi đến một phòng khác.

Theo sau đó liền dò hỏi tình huống xảy ra hôm nay.

Từ Phù cũng không có giấu giếm mà đem sự tình nói.

Tần Dũng Minh đứng dậy quát: “Cái gì! Lợn rừng! Hai ngươi không muốn sống nữa hả!”

Từ Phù vội vàng túm túm Tần Dũng Minh ống tay áo nói: “Nhỏ giọng chút! Đừng dọa đến mấy đứa nhỏ!”

Ở trong một gian phòng khác Tần Đại Lực cùng Tần Nhị Lực cũng nghe thấy Tần Dũng Minh lên tiếng rống giận.

Nháy mắt huynh đệ hai người vì trông thấy nhiều bạc đang hưng phấn thì cảm xúc lúc này hơi héo

Tần Tiêm Ngưng cũng đè lại phụ thân nhỏ giọng nói: “Cha! An tâm! Chúng ta hiện tại không có việc gì! Chính là đáng tiếc con lợn rừng kia, trúng mê dược cũng không biết có thể ăn được hay không!”

Tần Dũng Minh đau lòng mà ôm lấy nữ nhi, bất đắc dĩ nói: “Con cũng thật là lớn mật! Chỉ biết ăn! Về sau đừng đi trên núi! Lập tức liền thu hoạch vụ thu! Chờ ta đem tên trên đồng ruộng thu lại, sau đó đi ra ngoài kiếm tiền! Hai mẹ con đừng đi mạo hiểm!”

Tần Tiêm Ngưng thở dài nói: “Thời điểm thu lại đất, người một nhà lão Tần gia nhất định sẽ nháo loạn! Bất quá! Đi trên núi xác thật thực mạo hiểm! Hiện giờ trong núi dã thú quá nhiều. Ta nghĩ đem nhân sâm trước ta kia cậu có mua cho mẹ bán đi, sau đó chúng ta liền làm buôn bán nhỏ đi!”

Tần Dũng Minh nghi hoặc nói: “Nhà ta có nhân sâm ở đâu ra?”

Từ Phù: “Chính là lúc trước trái tim ta còn yếu, lần đó……”

Tần Dũng Minh bừng tỉnh đại ngộ: “A a a! Ta nhớ rồi, vậy như vậy mà làm đi! Về sau đừng đi lên núi nữa.”