Cả Nhà Xuyên Qua, Mang Theo Không Gian Cất Trữ Lương Thực Chạy Nạn

Chương 30

Edit: Hến Con

Lý bà tử cười nói: “Vậy dễ nói nha! Nhà ta mấy món đó đều có sẵn! Vốn dĩ tình huống nhà ngươi như thế này ta không nên đòi tiền! Nhưng thật sự là tức phụ đại tráng lại đang mang thai đứa thứ ba, Đại Tráng cũng suy nghĩ muốn kiếm một ít tiền từ bán sọt tre.”

Từ Phù cũng vội vàng nói: “Lý thím sao lại nói như vậy! Vốn dĩ thím cùng Lưu thím giúp đỡ nhà chúng ta nói chuyện, chúng ta đã thực cảm kích! Sao còn có thể không cần tiền!”

“Đúng rồi! Lý thím! Ta trước kia cũng ít ra khỏi cửa! Cũng không biết nhà ai có bà thím bà nương làm quần áo tay nghề tốt, ta muốn làm cho người nhà ta năm cái áo bông, ta năm nay mới được phân gia, liền muốn người một nhà được mặc quần áo ấm, hài tử nhà ta đã lớn đến như vậy mà quần áo ấm cũng không có lấy một cái, cũng không biết trước kia làm sao vượt qua mùa đông được.”

Lý bà tử: “Cái này dễ làm, nàng dâu cả nhà ta đều là người có tay nghề làm quần áo, chính là các ngươi mới vừa phân gia, các ngươi được chia cho chút tiền ấy, tiêu xài hoang phí như thế, lão tứ nhà ngươi có thể đồng ý sao?”

Từ Phù: “Đồng ý mà! Hôm trước ta về nhà mẹ đẻ mượn tiền! Không sợ ngài chê cười, ta trước kia cũng chưa từng làm qua quần áo, đều là mặc lại quần áo đã hỏng của các nàng. Cho nên ta cũng sợ làm hỏng cả miếng vải tốt.”

Lý bà tử vỗ vỗ tay nàng cười nói: “Được rồi! Kia có gì mà chê cười! Có ai mà không từng sống qua thời gian khổ cực!”

Từ Phù: “Kia thật sự là quá tốt! Ta đây trước liền đem chiếu cùng sọt cầm về đi, sau đó lại đem vải bố cùng bông đưa qua đây”

Lý bà tử: “Ngươi có thể tin nhà ta là được!”

Từ Phù: “Tin nha! Tin nha! Ta đây trở về liền thuận tiện cầm tiền qua!”

Lý bà tử cười nói: “Được rồi!”

Từ Phù cầm sọt cùng hai cái chiếu trở về nhà, sau đó lại đem bông cùng vải thô lấy ra bỏ vào sọt mang qua.

Sọt cùng hai cái chiếu tổng cộng hết năm văn tiền, quần áo làm xong lại đưa tiền sau.

Sau đó hai con dâu nhà Lý bà tử liền đi vào trong nhà đo kích thước cho nàng cùng mấy đứa nhỏ, lại ước định khi nào Tần Dũng Minh trở về cũng qua để đo kích thước.

Chờ hai người đi rồi, người một nhà đem giường chiếu mới trải lên trên chiếu cũ, sau đó Từ Phù liền lấy vải ra làm chăn.

Chờ thời điểm Tần Dũng Minh trở, Từ Phù đã làm xong ba cái chăn nhỏ cho mấy đứa nhỏ.

Tần Dũng Minh ở cửa liền nghe thấy Tần Nhị Lực lên tiếng hoan hô: “Trời đất ơi! Con vậy mà cũng có chăn của riêng mình!”

Tần Đại Lực trước sau như một, hiểu chuyện mà nói: “Nương! Thân thể của con cùng đệ đệ sẽ còn cao lên, làm chăn nhỏ như vậy tốn vải lắm! Hai đứa bọn con dùng chung một cái là được!”

Tần Dũng Minh đi vào trong phòng nói: “Chờ về sau các con trưởng thành! Mấy chiếc chăn nhỏ này có thể phá đi rồi ghép lại thành chăn bông lớn!”

Bốn người nghe thấy thanh âm liền quay đầu nhìn lại, bọn nhỏ vui vẻ mà nói: “Cha! Cha đã về rồi”

Từ Phù cười nói với Tần Đại Lực: “Cha con nói đúng đó!”

Lại quay đầu nhìn Tần Dũng Minh hỏi: “Mọi việc xong hồi hả?”

Tần Dũng Minh gật đầu sau đó từ trong l*иg ngực lấy ra tám lượng bạc, giao cho Từ Phù nói: “Khế đất cũng lấy về rồi, nàng cất vào đi, hôm nay thảo dược bán được tám lượng một đồng bạc, dư lại một đồng bạc ta lấy ra làm tiền đặt cọc cho cửa hàng bán gạch ở trấn trên, ta cũng nói qua với bọn họ, bọn họ ngày mai có thể đem gạch kéo tới nhà.”

“Chờ chúng ta tìm một ít hàng xóm, lại lấy một ít tiền công, nhờ bọn họ hỗ trợ xây tường vây! Nếu là xây nhà một lần nữa, một cái nhà hai gian phòng nhà ngói, cùng với một phòng bếp, còn có thể đắp lấy cái giường đất, cho bọn họ làm khoán nếu làm nhiều như vậy thì muốn mười lượng bạc! Chúng ta nếu tính toán tỉ mỉ thì có thể liệu liệu một chút tốn chỉ chín lượng.”