Cả Nhà Xuyên Qua, Mang Theo Không Gian Cất Trữ Lương Thực Chạy Nạn

Chương 27

Edit: Hến Con

Tần Hồ thị ngã trên mặt đất, đau đến cuộn tròn thành một đoàn!

Tần Tiêm Ngưng yếu ớt nói: “Tam thẩm thẩm! Ngươi cũng đừng giả bộ nữa! Nhà ta không có tiền! Tiền đều bị tam bá trộm đi rồi!”

Tần Hồ thị vốn dĩ đau đến nói không nên lời, nhưng nghe thấy tiền lập tức lớn tiếng mà nói: “Đền tiền!”

Từ Phù bất đắc dĩ buông tay nói: “Hắn đền tiền á! Hắn vẫn chỉ là đứa nhỏ!”

Người bên cạnh cũng nói: “Nhà hắn đều bị nhà các ngươi bức thành ra như vậy rồi, mà ngươi còn tới lừa bịp tiền!”

Tần Tiêm Ngưng lạnh lùng nói: “Tam thẩm thẩm, ngươi hôm nay muốn tới cầu tình cho tam bá nhưng thực ra là cố ý chọc giận cha mẹ, sau đó còn muốn lừa tiền chứ gì!”

Lý bà tử lớn tiếng phụ họa nói: “Đúng rồi! Nào có bộ dạng đến cầu tình như thế này bao giờ! Đây là cố ý chọc giận đi! Bàn tính nhà ngươi đánh vang đến cửa thôn còn nghe thấy được!”

Tần Hồ thị đau đến thở không nổi, lại bị tức giận đến không biết làm thế nào, miệng mở nửa ngày liền nói một chữ: “Tiền ~”

Từ Phù ủy khuất nói: “Tam thẩm à! Trong nhà thật không có tiền! Đều bị tam bá cầm đi rồi, hiện tại đều sung công quỹ!”

Tần Hồ thị tức giận đến không xong, liền quỳ rạp trên mặt đất không chịu nhúc nhích.

Tần Dũng Minh thấy không sai biệt lắm, liền hướng phía mọi người ôm quyền nói: “Các vị thúc thúc thẩm thẩm tốt bụng! Các vị trưởng bối! Thật sự là chê cười, hy vọng mọi người có thể nể mặt Dũng Minh , đều tan đi! Nhà ta có ba đứa nhỏ thì hai ngày này đều bị thương, Tiểu Nữu cũng vừa kéo được cái mạng từ cửa môn quan trở về , đại phu yêu cầu phải tĩnh dưỡng.”

Thôn dân đều là người chỉ thích xem náo nhiệt, đại bộ phần đều là người thiện lương, nên cũng tốp năm tốp ba mà rời đi.

Thời điểm rời đi còn nói: “Vậy các ngươi nghỉ ngơi cho tốt! Có yêu cầu gì cần hỗ trợ liền nói!”

Thấy mọi người đều đi rồi, Tần Dũng Minh liền mở cửa chuẩn bị đi vào, Tần Tiêm Ngưng ghé vào bên tai Tần Dũng Minh nói: “Phụ thân dừng lại chút! Con cùng tam thẩm nói vài câu.”

Tần Dũng Minh liền dừng lại rồi đi đến chỗ Tần Hồ thị đang nằm bò trên mặt đất.

Tần Tiêm Ngưng cười nói: “Tam thẩm thẩm! Nghe nói phụ thân ngồi tù nhi tử là không được tham gia khoa cử nha! Hơn nữa dù tính đưa vào trường học, phu tử đều sẽ không nhận học trò như vậy! Vậy ngươi nói tiền bạc thuộc về nhà ngươi đều sẽ rơi vào tay ai? Quà nhập học thuộc về nhi tử nhà ngươi sẽ cho ai sử dụng!”

“Ngươi nhìn chằm chằm nhà ta những đồ vật này đều không thuộc về ngươi, không bằng nhìn chằm chằm những thứ vốn dĩ phải thuộc về nhà ngươi thì tốt hơn đấy, quà nhập học! Rất quý đấy! Đúng rồi! Ta cũng là muốn chúc mừng tam thẩm! Hiện giờ tam bá đi vào tù, nãi nãi muốn sai bảo ngươi đều không có biện pháp, rốt cuộc hai đứa nhi tử nhà ngươi là tôn tử mà nàng thích nhất còn gì!”

Tần Hồ thị biết đây là Tần Tiêm Ngưng cố ý châm ngòi ly gián, nhưng nghĩ lại thì thấy xác thật rất có đạo lý.

Nàng chậm rãi bò dậy, hung tợn mà nhìn chằm chằm Tần Tiêm Ngưng nói: “Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi là có ý tứ gì, ta sẽ không buông tha các ngươi!”

Tần Tiêm Ngưng từng câu từng chữ mà nói: “Thật là đúng dịp! Ta cũng vậy!”

Tần Hồ thị hoảng sợ nhìn hài tử bảy tuổi trước mặt, cư nhiên nói ra được những lời nói như vậy, khiến người ta không rét mà run, đột nhiên liền nghĩ đến một từ “Ác ma!”

Nàng một bên nhìn Tần Tiêm Ngưng, một bên nghiêng ngả lảo đảo mà chạy trở về, phảng phất như đằng sau có ác quỷ truy đuổi! Hoàn toàn đã không còn bộ dáng ngồi dưới đất mắng chửi người.

Tần Tiêm Ngưng nhìn Tần Hồ thị đi xa, trong lòng thầm nghĩ: “Chờ ta tốt lên, cũng đi đến nhà tức phụ Tần lão ngũ châm ngòi một chút, vậy mà bản thân ta lại cảm thấy, châm ngòi kiểu này với hai cái tức phụ nhà này đều thật hữu dụng!”

Tần Dũng Minh đem Tần Tiêm Ngưng đặt vào trong phòng, sau đó để ba hài tử ở trong phòng với nhau, hắn cùng Từ Phù đi ra bên ngoài nấu cơm.

Từ Phù từ trong không gian lấy ra miếng thịt nhỏ, băm thành thịt băm, lại lấy ra một ít gạo, nấu thành một nồi cháo thịt băm.

Lại lấy ra một ít bột mì trộn cùng bột trấu, trộn một lúc đợi đến khi cháo thịt bằm nấu xong, lại dùng cái nồi đó làm bánh bột mì.

Từ Phù một bên nấu cơm một bên lẩm bẩm: “Về sau chúng ta nhất định làm phòng bếp tách biệt ra một chút, như vậy khi lấy cái gì dùng cái gì đều không cần lo lắng đề phòng, còn có chúng ta nhất định phải mua hai cái nồi, như vậy nấu cơm cũng thuận tiện hơn!”