Cả Nhà Xuyên Qua, Mang Theo Không Gian Cất Trữ Lương Thực Chạy Nạn

Chương 45

Edit: Hến Con

Thấy hai mẹ con Từ Phù tiến vào, liền có mẹ mìn nhiệt tình mà chạy qua tiếp đón nói: Hai vị muốn mua dạng nô bộc gì?”

Không đợi Từ Phù hai người nói chuyện, một bên liền truyền đến tiếng khóc.

“Buông ta ra! Buông ta ra! Ta không muốn đi làm mỹ nhân vu! Cầu xin ngươi buông tha ta!”

Người môi giới một bên lôi kéo nữ tử kia một bên hung tợn nói: “Ngươi cũng liền thấy thỏa mãn đi! Có thể cho ngươi làm mỹ nhân vu của huyện lệnh mới tới là phúc phận của ngươi! Đây là vì thấy ngươi tuổi trẻ mỹ mạo! Bằng không cho ngươi đi làm mỹ nhân giấy cũng chưa chắc có người nguyện ý muốn ngươi!”

Nàng kia khóc ròng nói: “Cầu xin ngươi buông tha ta đi!”

Mẹ mìn nhổ một ngụm nước bọt nói: “Ngươi còn cầu ta buông tha ngươi! Ta nhưng thật ra yêu cầu ngươi buông tha ta đi, hôm qua huyện lệnh quản gia đã chỉ đích danh muốn ngươi! Muốn trách thì trách ngươi là cái nữ tử! Muốn trách thì trách ngươi không sinh ra ở Dương Châu! Bằng không lấy tư sắc của ngươi còn có thể làm con ngựa gầy!”

Nữ tử điên cuồng mà giãy giụa nói: “Ngài giúp ta nói với! Làm người hầu rửa chân cũng được!”

Mẹ mìn cười nói: “Ngươi nhưng thật là tưởng bở! Ngươi cũng không nhìn xem chính mình đều đã mười lăm tuổi! Người hầu rửa chân nhà người ta đều là người kí giấy sinh tử hơn nữa còn là 12-13 tuổi thiếu nữ, liền ngươi! Quá hai năm nữa, đến mỹ nhân vu người cũng không làm được!”

“Ta đây còn nói cho ngươi biết, cha ngươi đem bán hai tỷ muội các ngươi, cũng không phải để lấy tiền cho nương ngươi chữa bệnh! Mà là vì lấy tiền cho đệ đệ ngươi cưới vợ! Nương ngươi đã sớm chết vì bệnh từ lâu rồi!”

“Ngươi không phải vẫn luôn muốn biết tỷ ngươi bị bán đến nơi nào sao! Ta hiện tại nói cho ngươi! Tỷ của ngươi được bán cho huyện lệnh công tử tiền nhiệm làm mỹ nhân giấy! Cho nên ngươi thành thật cho ta một chút! Không cần nghĩ sẽ có người tới cứu ngươi!”

*mỹ nhân vu: ống nhổ mỹ nhân, khi những người quyền cao chức trọng họ không muốn sau khi súc miệng, phải nhổ vào ống nhổ bình thường, họ sẽ mua mỹ nhân vụ, làm thành công cụ để họ nhổ sau khi súc miệng

*mỹ nhân giấy: thời xưa chưa có giấy vệ sinh, nên khi đi vệ sinh người ta dùng giấy rơm, các hoạn quan và quý tộc cho rằng giấy rơm quá khó lau, nên họ mua người từ chợ buôn người để làm công việc này

Nàng kia sau khi nghe xong, như là đã chấp nhận số mệnh, cứ như vậy bị kéo lôi đi rồi……

Mẹ mìn trước mặt lại hỏi một câu: “Hai vị muốn mua dạng nô tài nào?”

Tần Tiêm Ngưng mới hồi phục lại tinh thần, nàng biết thế đạo này nữ tử sống rất gian nan, nhưng so với nàng tưởng tượng thì quá là khó khăn rồi!

Nàng nghĩ trời cao cho nàng cơ hội lần này, cũng không phải để nàng chỉ lo việc ấm no trước mắt, mà là chờ nàng tới khi có năng lực có quyền lợi, đi cứu vớt ngàn ngàn vạn vạn những người giống như nàng, sinh ra là nữ tử thì bị bán đi, cũng có thể là nam tử, không ngừng cứu vớt không chỉ là thân thể mà còn cả linh hồn của bọn họ!

Nhưng hiện giờ nàng lại chẳng phải cái thá gì! Muốn làm gì cũng không được! Bởi vì nàng cũng chỉ là một đứa bé được cha mẹ tới cứu thôi!

Nàng lấy lại bình tĩnh, dùng tay áo che khuất mà véo bản thân một cái, để bản thân lấy lại tinh thần! Nàng nhất định phải trấn định! Không thể mới đầu đã rối loạn rồi! Bị người nhìn ra manh mối!

Nàng biết những người này đều là nhân tinh, nâng cao dẫm thấp, cho nên vì không để bị lừa, nàng cần thiết một chút liền hù dọa bọn họ.

Tần Tiêm Ngưng ngẩng đầu lên, cao cao tại thượng nói: “Là thiếu gia nhà ta cùng tiểu thư đánh cuộc với nhau, hai người bọn họ ai cũng muốn có một nô tài biết võ nghệ! Xem võ nghệ của nô tài nào lợi hại hơn! Cho nên ngươi cho ta chọn nô tài có võ nghệ cao cường!”

Mẹ mìn nhìn quen những quý nhân thường lấy nô tài làm trò đùa giỡn để chơi.

Hắn nhìn trước mặt vênh váo tự đắc, quần áo sạch sẽ diện mạo trắng nõn tiểu nữ hài, còn có phụ nhân cung kinh đứng ở đằng sau, nhìn ra thì thấy rất giống nha hoàn bên người vị tiểu thư nào đó, cho nên cũng không có hoài nghi, cung kính mà đi vào cẩn thận chọn lựa.

Một lát sau, mẹ mìn mang ra hai người, cho nàng chọn lựa.

Tần Tiêm Ngưng nhìn trước mặt hai hài tử cũng 17-18 tuổi, trên cổ cùng trên đùi đều mang xiềng xích, gầy trơ xương, nơi xiềng xích cùng da tiếp xúc đều thấy có vết thương bên trên có máu đông lại.

Tần Tiêm Ngưng chất vấn nói: “Ngươi xác định cứ như vậy, bọn họ biết võ thật không? Ta mang mấy tên này trở về còn không biết có thể sống hay không! Nếu ngươi dám gạt ta! Tiểu thư nhà ta là sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Mẹ mìn xoa tay cười nói: “Đó là tự nhiên! Hai tên này đều là hộ vệ của gia đình giàu có! Từ nhỏ đã học võ rồi! Hiện giờ chủ nhân bọn họ bị định tội lưu đày tới Băng thành! Cho nên bọn họ cũng bị bán đi một lần nữa! Ngài yên tâm, mua trở về nhất định có thể vì tiểu thư nhà ngươi đánh thắng cuộc!”