Trong nháy mắt đã đến đêm trước trước ngày thành hôn, một đêm cuối cùng hai tỷ muội chen lấn ngủ trên một cái giường, A Phúc không nỡ bỏ tiểu muội, Liên Nghi lại vì thuận tiện sáng mai cho hai bà tử đến trong phòng A Phúc, ép tân nương tử lên kiệu hoa.
Trong phòng A Phúc dùng hương hun mới, tên gì Đại Tượng Tạng Hương, lại bị một rượu mùi thơm giống như hoa lan hòa tan, làm cho người nhất thời không ngửi thấy được, Liên Nghi không để trong lòng, lúc nàng ta đến, A Phúc đang thêu hoa, tay không dùng nổi lực, thêu lệch ra vài mũi, Liên Nghi quan sát thấy thì càng thêm yên tâm, xem ra thuốc mềm xương sớm đã thâm nhập xương tủy của tỷ tỷ.
Bọn nha hoàn cầm đèn đi ra ngoài, trong phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng nói chuyện nhẹ nhàng của hai tỷ muội.
Khi còn bé Liên Nghi thường sinh bệnh, lúc ấy Liên Phụng An quanh năm kinh doanh bên ngoài, Phượng thị cực kỳ nghiêm khắc đối với các nàng, mỗi ngày mới sáng ra, đã cho ma ma tới đây, thức các nàng dậy đi thỉnh an, nhưng mỗi lần đứng ở ngoài cửa một canh giờ, cũng chưa thấy Phượng thị thức dậy, hai tỷ muội cũng chịu khổ trong gió lạnh tàn khốc.
Thân thể Liên Nghi yếu đuối, cũng bị mấy trận bệnh, trong đêm núp ở trong chăn thút thít nỉ non, nàng ta giống mẹ đẻ mình, là một người ưa khóc, A Phúc sẽ vụиɠ ŧяộʍ trèo cửa sổ đi vào, đem bánh ngọt mứt táo trong lòng bàn tay đút cho nàng ta ăn, vừa vỗ nhẹ thuận khí sau lưng nàng ta, vừa an ủi, "Muội muội đừng sợ, tỷ tỷ ở đây."
Hai tỷ muội cụng trán nhỏ vào nhau, vượt qua hết năm này tháng nọ, từ nhỏ A Phúc đã ngoan hiền mềm mại nhất, Liên Phụng An thương nàng, Phượng thị càng đay nghiến nàng, A Phúc chịu ấm ức dưới tay Phượng thị, cũng chỉ sẽ yên lặng nuốt thuốc đắng đau khổ vào trong, cũng đối xử rất tốt với người muội muội này của nàng.
Nàng ta phạm sai lầm, giả khóc vài tiếng, A Phúc cũng mềm lòng.
Lần này cũng như vậy.
Liên Nghi ghé vào trong khuỷu tay A Phúc, bàn tay nhỏ bé phủ trên eo mềm của nàng, vô tình hay cố ý lại chạm vào cặρ √υ' thơm non mịn của nàng, mềm mại lại căng đầy, đến Liên Nghi còn muốn chộp vào trong tay đùa bỡn một phen, huống chi là tên Tạ Hành Yết eo quấn cự vật kia.
Chắc hẳn vào đêm động phòng, thân thể như ngọn núi của Tạ Hành Yết, sẽ kéo lấy tỷ tỷ, dụ dỗ nàng uống say, xé rách hết khăn quàng vai, lộ ra một đôi ngực sữa, thỏa thê bóp xoa, se se đầṳ ѵú như nụ hồng, dán vào thân thể vừa trắng vừa mềm, cái bụng bóng loáng như bông của tỷ tỷ sẽ kề sát cây gậy thịt nhô đầy gân xanh của nam nhân, hắn thúc một cái, lại thúc thêm cái nữa...
Mất hết trong sạch.
Liên Nghi hơi nhếch môi.
Tạ Hành Yết thích nhất là chơi xử nữ, tỷ tỷ là xử nữ tươi mới như vậy, đúng lúc hợp ý hắn.
A Phúc nói: "Mấy ngày nay ta bệnh, cũng không biết muội kết thân với Tạ gia. Thành thân coi trọng lục lễ, cha còn chưa về nhà, có phải là Tạ gia bức bách muội, nghe nói còn muốn muội làm thϊếp có phải không?"
Liên Nghi lắc đầu nói: "Tạ gia công tử đương nhiên là vô cùng tốt, nương tử nhà hắn còn vô cùng dịu hiền, làm thϊếp cũng không thiệt thòi..."
Hai mắt A Phúc sâu thẳm, "Muội nói thật với ta đi."
Xưa nay tỷ tỷ hiền dịu, làm sao có thể có cái loại ánh mắt này, Liên Nghi nháy mắt mấy cái, "Muội gả cho Tạ lang, là phúc ba đời, thật không ấm ức." Cuối cùng lại sợ A Phúc nghi ngờ, bèn túm ống tay áo của nàng, làm nũng, "Tỷ tỷ đừng nói cái này nữa, khiến muội thật xấu hổ, tỷ tỷ nói mấy chuyện khác đi."
A Phúc nhẹ nhàng cười cười vỗ về sau lưng nàng ta, xưa nay Liên Nghi thường hay lo nghĩ, đêm về khó ngủ, tối nay ngủ ở bên cạnh nàng, lại thêm buồn ngủ.
Nàng ta cảm thấy là lạ ở chỗ nào, muốn mở mắt ra, A Phúc phủ tay lên gương mặt nàng ta, thanh âm dịu dàng như nước, dụ dỗ nàng ta, "Ngủ đi, Tiểu Bảo của ta, sáng mai ngoan ngoãn làm cô dâu Tạ gia đi."
Trước một khắc Liên Nghi nhắm mắt, còn vui cười giãy giụa mà nghĩ, cô dâu Tạ gia không phải ta, là tỷ nha tỷ tỷ.
Nàng ta thật sự quá mệt nhọc, một giấc ngủ say.
Giữa lúc mơ màng, dường như trời đã sáng.
Bọn nha hoàn bà tử biết được tân nương tử nghỉ ở trong phòng A Phúc, tràn vào muốn thúc tân nương tử dậy, trang điểm, mặc áo cưới đội mũ phượng.
Nhưng chuyện gả thay, sao tiện ầm ĩ cho mọi người đều biết, càng ít người biết càng tốt, bởi vậy đều bị ngăn cản ở ngoài cửa.
Trong mơ hồ, tựa hồ Liên Nghi nghe được thanh âm hai bà tử bên người Phượng thị, Dương Liễu, còn có Tế Nhi.
Tế Nhi nói với giọng nức nở: "Tốt xấu gì cũng từng là chủ tớ, lần gặp mặt cuối cùng rồi, ta xin được dập đầu với đại tiểu thư."
Thanh âm nàng ta rất vang, gạch cũng rung động.
Trái lại Liên Nghi muốn nhìn cái hoàn cảnh buồn cười này một chút, khó khăn giương mắt, lại vô luận như thế nào, mở mắt không ra, gắng sức kéo tấm màn.
Màn lụa sơ sài, khẽ động một cái, trong thoáng chốc nhìn thấy tỷ tỷ mũ phượng khăn quàng vai ngồi ở trước bàn gương, trùm khăn hỉ.
Liên Nghi mơ màng nhắm mắt, rồi lại nhếch khóe môi lên.
Tấm khăn hỉ này, che khuất gương mặt, không nhận ra được là ai nữa rồi.
Bên ngoài màn, bóng người yểu điệu.
Tế Nhi chịu khó bưng trà, "Hai vị ma ma, còn có Dương Liễu tỷ tỷ hẳn đều khát nước rồi, uống trà nghỉ ngơi một chút, để đó ta làm."
Hai bà tử kia lười biếng, ngồi vào bên bàn uống trà, nhưng mà chỉ trong chốc lát, ai ôi kêu đau, ôm bụng đi ra, không bao lâu, Tế Nhi cũng che đau bụng kêu, rất nhanh không còn âm thanh.
Quá yên lặng.
Thật là quỷ dị.
Liên Nghi cố hết sức mở mắt ra, một bầu trời sáng trong, có người đã đi tới, trong lòng Liên Nghi có một tia may mắn cuối cùng, cho đến khi một bàn tay nhỏ bé trắng sứ thò vào trong màn, đỡ nàng ta lên.
Trong tầm mắt chập choạng, A Phúc đổ thuốc câm vào trong miệng nàng ta, Liên Nghi run giọng không thôi, phẫn nộ sợ hãi khiến khuôn mặt nàng ta vặn vẹo, "Tỷ..."
Nàng ta còn chưa nói xong, A Phúc đưa khăn hỉ phủ lên đầu nàng ta.
...