Nhà họ Liên có hai người con gái như châu như ngọc.
Hôn sự của trưởng nữ Liên Phúc đã sớm định ra, là Lục Quan Thần con trai độc nhất của nhà họ Lục, một gia đình nho giáo ở phủ Bình Dương.
Tiểu nữ Liên Nghi không phải do chính thất sinh ra, hôn sự khó định.
Mùa xuân năm nay, có một nam nhân tên là Tạ Hành Yết, chọn mấy rương hòm sính lễ, nói là tới báo ân, đã đến cầu hôn.
Mấy năm trước, Tạ Hành Yết còn là tên ăn mày nhỏ, đói bụng đến chỉ còn lại một hơi, có người ném nửa cái bánh lên trên người hắn, hắn dựa vào chiếc bánh này để sống sót mới đi đến địa vị bây giờ, vì vậy đến báo ân rồi.
Hắn lấy thân báo ân, người hắn cầu hôn là tiểu nữ Liên Nghi của Liên gia, người năm đó ném lên người hắn nửa cái bánh.
Tạ Hành Yết khí thế hung hăng, Liên gia lại không đồng ý mối hôn sự này.
Tạ Hành Yết là người phương nào, hắn dựa vào gia tài bạc triệu, đút lót quan viên trên dưới, gia nhập Tào bang**, không quá nửa năm, gϊếŧ đến phía trên không còn người, bản thân thì làm lão đại, nắm trong tay toàn bộ mối làm ăn ở một bờ thuỷ vận.
**Tào bang: Vận chuyển đường thủy
Tạ Hành Yết có một chứng bệnh âm độc, chuyên dùng việc đùa bỡn nữ tử vô tội làm niềm vui, mỗi ngày cần một xử nữ tươi mới còn nhỏ, đặt ở màn trong tùy ý chà đạp, đùa bỡn ra mạng người, vợ cả toàn phải đi thu dọn tàn cuộc cho hắn.
Gả con gái vào Tạ gia, chính là đẩy vào hố lửa, cũng bị hàng xóm chửi thẳng mặt.
Tạ Hành Yết mặc kệ Liên gia có đồng ý không, thừa dịp Liên gia lão gia tới Tây Vực kinh doanh chưa quay về, chỉ còn mẹ góa con côi trong nhà, cưỡng ép trao đổi lá số tử vi, lại bao vây Liên gia, không cho người bên trong ra vào một bước, báo cho quan phủ cũng vô dụng, người chống lưng cho hắn cũng đúng là quan phủ tham lam.
Cuối cùng, Tạ Hành Yết lên tiếng, nửa tháng sau sẽ đón tân nương, không kể chết sống.
Liên Nghi làm ầm ĩ một trận không có kết quả, không làm ầm lên nữa, còn lại có mười ngày, ngày ngày đều đến trước mẹ cả Phượng thị quỳ lạy báo hiếu.
Ngày hôm đó, quản sự Tạ gia đưa tới một cái hòm mạ vàng, bên trong chất đầy lụa là châu báu, đứng ở trong đình viện, trên mặt tươi cười, "Đây là báu vật mà trước kia lão gia chúng ta kiếm được từ trong cổ quốc Lâu Lan ở Tây Vực, mỗi thứ đều có giá trị liên thành, đều để cho nô tài lấy ra làm quà."
Liên Nghi kêu hai bà tử, mang tới trong phòng Phượng thị.
Nhà mẹ đẻ Phượng thị sung túc giàu có, nhìn lướt qua hòm xiểng, coi như là vui mừng, bảo bà tử khiêng đồ tới nhà kho, nói với Liên Nghi: "Yên tâm là được, so với người ngoài thì con gọi ta nhiều hơn mấy tiếng mẹ, tính tình lại ngoan hiền, lòng ta cũng hướng về con nhiều hơn."
Phượng thị nói gần nói xa, đều lộ ra sự bất mãn với đứa con gái khác, Liên Nghi tha thiết ân cần giúp Phượng thị nắn vai đấm chân, "Mẹ là người đối xử tốt nhất với con."
Liên Nghi miệng thì nói như vậy, lòng thì âm thầm xem thường.
Năm đó Phượng thị cũng chỉ là một di nương, mến mộ Liên Phụng An, cố ý phải gả cho ông làm thϊếp, một năm sau sinh ra một đứa con trai mập mạp tên là Đình Ca Nhi, được nâng lên làm vợ, ỷ vào thân phận chính thất mà làm mưa làm gió, tùy ý giày vò hai đứa con gái.
Đối với hai đứa con gái đính kèm, Phượng thị buông tay mặc kệ, nhưng nhìn thấy Liên Phụng An thiên vị chiều chuộng A Phúc, lạnh nhạt con trai của mình, bà ta càng trở nên khe khắt với A Phúc, hận không thể sớm đuổi A Phúc ra khỏi nhà, vĩnh viễn đừng trở về.
Bây giờ có Liên Nghi nghĩ ra biện pháp gả thay, bà ta mở một con mắt nhắm một con mắt, mừng rỡ thành toàn.
Liên Nghi đi ra từ chính phòng, nụ cười lại tản đi, "Lúc này có lẽ tỷ tỷ đã tỉnh, đi nhìn một cái đi."
Ba ngày trước A Phúc bị bệnh nặng, sáng nay mới tỉnh lại, thân thể còn ốm yếu, trong phòng thoang thoảng vị thuốc đắng chát, Liên Nghi vừa vào nhà, vừa lúc ngửi thấy được trong vị thuốc có một mùi rượu, mát lạnh sạch sẽ, chỉ cảm thấy dễ ngửi.
Người ngoài chỉ cho là trong phòng hun hương, mà ít ai biết được đại tiểu thư Liên Gia có một căn bệnh cổ quái, từ nhỏ chỉ cần dính rượu vào một cái, trên thân sẽ có mùi thơm, chỉ cần rót một chút rượu trong thuốc của nàng, là biết nàng có ngoan ngoãn uống thuốc hay không.
Chỉ thấy trước màn lụa nửa rủ nửa che, có một bóng hình xinh đẹp mơ hồ đang nằm, Liên Nghi muốn cầm quạt tròn đẩy màn ra, người con gái yêu kiều trên giường đã đẩy ra trước một bước, lộ một khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, ánh mắt ngập nước, "Ta nghe thấy tiếng động, cũng biết là muội đã đến rồi."
A Phúc nửa dựa vào bên giường nói chuyện, chỉ mặc một bộ áσ ɭóŧ, lộ ra một vùng da thịt trắng mượt, do vừa mới tỉnh lại, tiếng nói hơi khàn, khuôn mặt gầy gò.
Liên Nghi tiện thể nửa ngồi xuống, "Mùi rượu trên người tỷ tỷ nồng đến như vậy, lại vụиɠ ŧяộʍ uống rượu hả?"
Tế Nhi cười nói: "Phạm đại phu nói trong thuốc được trộn ít rượu kỷ tử, thân thể của tiểu thư nhà chúng ta tất nhiên không mềm yếu đến thế, mấy ngày nữa là có thể xuống giường đi lại rồi, sẽ không cần mỗi ngày làm tổ trong phòng, chịu đựng không khí ẩm ướt này."
Hổ Nhi trêu ghẹo: "Hiện tại thì tốt rồi, chỉ cần ngửi trong phòng có mùi rượu hay không, là biết hôm nay tiểu thư đã uống thuốc chưa."
Tâm tư của Liên Nghi được nói ra từ miệng của nha hoàn, đầu mày nàng ta nhảy dựng, vốn có bệnh đa nghi nặng, nàng ta cảm thấy nếu chuyện gả thay rò rỉ ra ngoài để tỷ tỷ biết được, sẽ không ngoan ngoãn uống thuốc, như vậy thì toàn bộ kế hoạch sẽ thất bại mất, cho nên mới nghĩ ra biện pháp thăm dò là cho rượu vào trong thuốc.
Liên Nghi thấy A Phúc vẫn còn đang mang bệnh chìm vào hôn mê, đi trở về không quấy rầy nữa, rồi mới dám ngoặt khóe môi một cái.
Xem ra thứ thuốc mềm xương kia đã có hiệu quả, chỉ cần cho uống thêm mấy ngày, biến tỷ tỷ thành một người như không có xương cốt, vào hôm thành thân, chỉ có thể mặc cho người ngoài bài bố.
Chờ vào động phòng, bộ dáng mềm mại thướt tha kia của tỷ tỷ, Tạ Hành Yết làm sao lại không muốn.
Đến lúc đó, hắn sẽ chỉ vội vàng cuống quít, tạ ơn Liên gia tặng cho người vợ như hoa như ngọc như vậy, đâu còn giận chuyện gả thay này nữa.
Hóa ra sau khi nhận thấy không thể từ chối hôn sự, Liên Nghi càng nghĩ càng không cam lòng, bị người châm ngòi, mới sinh ra tâm tư lớn mật là gả thay, trái lo phải nghĩ, không ai thích hợp hơn A Phúc, A Phúc là tỷ tỷ ruột của nàng, lại có tướng mạo xinh đẹp, Tạ Hành Yết sẽ rất hài lòng, Liên Nghi quyết định, ngày ngày đến trước mặt Phượng thị tận tâm hiếu thuận, đương nhiên là không phải thực sự xuất phát từ lòng hiếu thảo, mà là để dỗ dành Phượng thị làm kẻ đồng mưu với nàng ta.
Dỗ dành xong Phượng thị, Liên Nghi sẽ chuyên tâm đối phó A Phúc.
Bây giờ xem ra, A Phúc bị ngây ngốc mơ mơ màng màng, lại càng không cần đối phó nữa.
Đợi ngày A Phúc gả vào Tạ gia, Liên Nghi sẽ lấy danh phận của tỷ tỷ gả vào Lục gia, Lục gia biết cũng sẽ không vạch trần, chính miệng Lục công tử đã từng nói, hắn càng thích người điềm đạm đáng yêu như nàng, mà không phải là người xinh đẹp quá mức như tỷ tỷ.
Nhớ tới Lục công tử, trong lòng Liên Nghi dâng lên một chút ngượng ngùng ngọt ngào.
Công tử văn nhã trong trẻo dịu hiền như vậy, ai mà không mến mộ.
Ngày sau nàng chẳng những muốn làm chủ mẫu Lục gia, còn muốn làm phu nhân Trạng Nguyên Lang, cao sang sung túc cả đời.
...