Nhóm dịch: Thất Liên Hoa“Dạ.” Lâm Nhược gật đầu, buổi tối bên ngoài có kẻ xấu, ban ngày chắc an toàn hơn.Nhà của Cố Niên có hai phòng ngủ một phòng khách, cậu nhóc có phòng riêng của mình.
Cậu nhóc dẫn Lâm Nhược về phòng mình, trong đó có một cái giường nhỏ, một cái bàn sách, một cái tủ lớn, cậu nhóc nhường phòng mình cho Lâm Nhược.
“Em ngủ ở phòng anh đi, anh qua phòng ba ngủ.”“Em cảm ơn anh.”Lâm Nhược cởϊ qυầи áo bẩn bên ngoài ra gấp gọn rồi chui vào chăn.
Trong lòng thầm nghĩ chỉ cần đợi đến sáng mai là có thể đến đồn cảnh sát nhờ chú công an tìm giúp mẹ được rồi, sau đó xin chú công an bảo mẹ đến đón cô bé.Cố Niên tắt đèn ngủ giúp cô bé, rồi chạy đến phòng ngủ lớn kéo chiếc tủ quần áo ra, quần áo của mẹ trong tủ không còn.
Cậu nhóc đi trong nhà một vòng, mẹ đã đi được một tháng, trong nhà không còn hình bóng của mẹ nữa, Cố Niên sụt sịt rồi cũng leo lên giường đi ngủ.Sáng sớm ngày hôm sau, cậu nhóc ngửi thấy một mùi thơm bay ra từ trong bếp liền bậc dậy chạy vào.
Cậu nhóc nhìn thấy Lâm Nhược đứng trên băng ghế nhỏ, tay cầm thìa đang khuấy cháo trong nồi thép.
Cậu nhóc kiễng chân lên nhìn, gạo trong nồi đã nở cả ra, mùi thơm ngào ngạt.“Anh còn định dẫn em đi ăn sáng đấy.” Cố Niên nói.Lâm Nhược bước xuống khỏi chiếc ghế nhỏ, cô bé tắt bếp rồi nói: “Mua bánh màn thầu đi, chúng ta ăn cháo cùng bánh màn thầu.”“Ăn bánh bao đi, bánh bao nhân thịt siêu to, anh dùng tiền tiêu vặt mời em ăn.”Bánh bao thịt lớn, nghĩ đến nhân thịt băm hấp dẫn bên trong, cắn một miếng dầu thơm chảy ra trong miệng, Lâm Nhược nuốt nước miếng gật đầu lia lịa: “Ăn bánh bao thịt.”Cố Niên chạy đến ngăn tủ đựng tiền tiết kiệm của mình rồi đếm những đồng tiền lẻ, một cái bánh bao thịt một hào, cậu nhóc có thể ăn ba cái, cậu nhóc hỏi Lâm Nhược: “Em muốn ăn mấy cái bánh bao thịt.”“Em ăn một cái.” Sức ăn của Lâm Nhược ít, bữa sáng chỉ cần một bát cháo và nửa cái bánh màn thầu là đủ, nhưng nếu là bánh bao thịt thì có thể ăn một cái.“Sao lại ăn có một cái vậy.” Cố Niên cất hai đồng trở lại, nói với cô bé: “Em ở nhà đợi nhé, anh đi mua đây.”Cố Niên mua bốn cái bánh bao ở tiệm điểm tâm dưới lầu, vừa xoay đầu lại thì thấy ba trở về.
Cậu nhóc liếc ânh ấy một cái rồi hỏi: “Sao ba lại tăng ca rồi?”Cố Chính Sơ nhìn thấy con trai mua bốn cái bánh bao lại không mang theo cặp sách bèn hỏi: “Cặp con đâu, lại muốn trốn học hã?”“Con đâu có, tối qua ba đi đâu vậy làm con đợi cả đêm?” Cố Niên khó chịu.Cố Chính Sơ cảm thấy áy náy với con trai, một tháng sau khi ly hôn này anh ta không có thời gian chăm sóc con.
Cố Niên không có mẹ ruột chăm sóc chả khác nào đứa trẻ mồ côi, quần áo trên người có khi cả tuần không thay.“Tối hôm qua lúc sắp tan làm thì có người đến báo án, con bọn họ đi lạc, cả đồn cùng nhau đi tìm nhưng không tìm được.”Cố Chính Sơ dặn dò con trai: “Sau này con chú ý đến mấy kẻ bắt cóc một chút, tan học là phải về nhà ngay, đừng chạy lung tung bên ngoài.”Trong lòng Cố Niên bất an, vô thức nghĩ chẳng lẽ ba mẹ nuôi của Lâm Nhược chạy đến đồn công an báo mất con chứ, cậu nhóc bèn hỏi: “Con nhà ai đi lạc vậy ba?”“Con bớt lo chuyện bao đồng đi, mau đi học nhanh.”.