Miêu Cương Khách

Chương 50: Chỉ điểm

Cừu Nhạn Quy không biết nên trả lời thế nào, chỉ đành lắc đầu, ánh mắt Tả Khinh Việt tối lại, ngước lên nhìn cục tròn tròn núp sau xà nhà nào đó, thiên tơ xé gió lao ra.

"Quác --!"

Cừu Nhạn Quy căng mặt, lát sau lại thấy thiếu chủ nới lỏng sức, ghét bỏ túm tiểu Lục trong lòng bàn tay, hô, "Ảnh Thập".

"Có thuộc hạ". Ảnh Thập trèo cửa sổ vào, đứng vững trước mặt thiếu chủ, sau đó trước mắt bỗng mờ đi, bị ném một vật sống vào ngực.

Dung mạo đẹp đẽ của thiếu chủ bày ra vẻ mất kiên nhẫn, "Đem thứ này ra ngoài."

"....Dạ." Ảnh Thập hiếm khi sững sờ, lúc quay người không nhịn được mà liếc Cừu Nhạn Quy đang cụp mắt im lặng, ngay sau đó một cảm giác lạnh lẽo phả vào lưng, hắn không dám liếc bậy nữa, ôm con vẹt đang vỗ cánh lung tung trèo ra cửa sổ như tra dầu vào chân.

1

Trong phòng chỉ còn lại hai người, bầu không khí yên tĩnh giây lát.

Thiếu chủ không lên tiếng, Cừu Nhạn Quy mím môi, cũng thẳng lưng không nói gì.

- - Dẫu sao đồ làm ấm giường có thể làm người câm mà.

Dù cho thiếu chủ hoạnh hoẹ hắn đủ điều, hoặc ghê tởm hắn ghét bỏ hắn ra sao cũng được.

Nhưng hắn chỉ là một "đồ vật".

Trong lòng Cừu Nhạn Quy biết rõ không nên như vậy, nhưng cảm xúc cứ cuồn cuộn chẳng rõ nguyên do, mà hắn lại không thể kiềm nén, chỉ biết im lặng.

"Ngươi cáu kỉnh cái gì?" Thiếu chủ thờ ơ cởi ngoại bào, giọng điệu lười nhác, nhưng nghe kĩ sẽ thấy chút giận dỗi.

Vẻ mặt Cừu Nhạn Quy bình tĩnh, trong con ngươi trong trẻo không có bất mãn, chỉ nhìn vào mắt thiếu chủ nói, "Nhạn Quy không có."

Điệu bộ không nóng không lạnh kia làm Tả thiếu chủ đang hỏi tội trở nên cực kỳ vô lý, như để người ta đấm một quyền vào bông vậy.

"...." Tả Khinh Việt hiếm khi nghẹn họng một lát, nhưng đã nhanh chóng nở nụ cười, gật đầu bảo, "Nếu đã thế thì lên giường đợi đi, Nhạn Quy hiểu chứ?"

Trong lời nói của y chứa gai, nhưng Cừu Nhạn Quy cũng đã quen rồi, không nhiều lời mà chỉ gật nhẹ đầu, kế đến quay người đi tới chiếc giường sau bình phong.

Tả Khinh Việt đứng tại chỗ, nhìn bóng hình rắn rỏi in trên bình phong, nụ cười trên môi phai nhạt, cụp mắt không nhìn rõ biểu cảm.

Màn giường màu vàng nhạt sau bình phong nhẹ nhàng lung lay.

Cừu Nhạn Quy cởi ngoại bào, nằm yên trên giường, mặc cho bản thân bị cảm xúc lạ lẫm nuốt chửng, gương mặt nhuốm chút buồn bực, rồi lại dần vơi đi theo đêm đen.

Hắn chờ rất lâu, cuối cùng bên ngoài cũng truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, Cừu Nhạn Quy ngồi dậy, cụp mắt im lặng chuẩn bị cởϊ qυầи áo, bỗng dưng nến trong phòng lại tắt.

Động tác của hắn dừng lại, hơi thở quen thuộc phả vào mặt, một bàn tay to lớn cản động tác của Cừu Nhạn Quy, Tả Khinh Việt xốc chăn, cơ thể thon dài gầy mạnh chen lên giường, chất giọng biếng nhác dường như lộ ra sự mệt mỏi, trong tiếng lẩm bẩm chứa ít âm mũi, "Mệt rồi."

Cừu Nhạn Quy ngẩn ra, trong xoang mũi tràn ngập hơi thở của thiếu chủ, cơ thể hơi lạnh như đang hấp thụ hơi ấm, đôi chút phiền muộn đọng trong lòng không có tiền đồ tan thành mây, thích khách lặng lẽ thở dài, nhắm mắt lại.

**

N

gày hôm sau.

Phố phường đầy náo nhiệt, mấy nhà xem kịch mấy nhà sầu.

Mấy ngày trước Y môn vừa thoát được một kiếp, đang buông thả ăn mừng sống sót sau tai kiếp, ai ngờ Đại Phật lại tự mình quay lại, lần này còn đích thân đến nhà.

Có thể nói là không cho ai chuẩn bị được gì, lúc nhận được tin tức Y môn nhốn nháo cả lên, chưởng môn Dịch Chước tuổi quá năm mươi, vốn dĩ hôm nay tranh thủ nghỉ ngơi, sau đó cũng vội vã chạy về.

Vào lúc này không ai muốn đi chọc vị tôn giá nào đó không vui, dù sao tính tình của thiếu chủ khó mà nói chắc được.

Hai chữ "Y môn" mộc mạc phóng khoáng trên hoành phi nương ánh mặt trời toả sáng lung linh, mọi người đứng đối nhau chờ trước cửa.

Không lâu sau chiếc kiệu huyền kim đã đi từ xa đến, bọn họ nín thở tập trung, đợi đến khi rèm bị vén ra một góc, mọi người cúi thấp đầu, cung kính gọi, "Cung nghênh thiếu chủ."

Tả Khinh Việt hờ hững lên tiếng đáp, thích khách xiêm trắng đi sát sau lưng, Ảnh Lục và vài ám vệ theo đuôi phía sau, cẩn thận giữ khoảng cách.

"Thiếu chủ, lão hủ đã đến chậm." Lão giả tóc bạc mặt hồng hào có đôi mắt cười, nom rất hiền hậu, ông đã đổi y phục, đang vội vã chạy tới.

Tả Khinh Việt hơi gật đầu, điều chỉnh biểu cảm, nói, "Dịch lão tiên sinh, làm phiền rồi."

Cừu Nhạn Quy kinh ngạc ngước lên, hắn chưa từng thấy thiếu chủ khiêm nhường với ai như vậy.

"Nào có chứ, không biết hôm nay thiếu chủ đến đây có việc gì?" Dịch Chước mỉm cười ẩn ý nhìn lướt qua Cừu Nhạn Quy.

Tả Khinh Việt né tránh ánh mắt của ông, vẫn giữ dáng vẻ lịch sự, "Trước đây hắn trọng thương chưa khỏi, hôm nay đã đỡ hơn nhiều nên ta dắt qua đây xem xem."

Năm đó lúc y vừa mới đến Miêu Cương, nếu không phải Dịch lão tiên sinh động lòng trắc ẩn, e rằng càng khó sống hơn, vậy nên từ trước đến nay luôn kính trọng.

Mọi người thấy nhiều thành quen, Dịch lão tiên sinh cười với Cừu Nhạn Quy, mời hai người bọn họ vào cửa, thích khách thụ sủng nhược kinh, đáp lại một lễ.

Trong phòng.

Dịch Chước đuổi đám người không liên quan đi, giơ tay ra hiệu Cừu Nhạn Quy ngồi xuống, Tả Khinh Việt nhìn qua, sau đó thản nhiên dời mắt đi, tới bên cửa sổ ngắm cảnh.

Dịch lão tiên sinh nhẹ nhàng lắc đầu, phủ khăn trắng lên cổ tay của thích khách, nhắm mắt chẩn mạch cho hắn, sau đó ấn đường cau lại, "Đều là một số bệnh khó chữa kéo dài lâu ngày....tiểu công tử bị tổn thương tới tâm mạch, thương cũ lâu năm vẫn còn chưa khỏi, nếu không phải có nền tảng tốt...." Dịch lão tiên sinh lắc đầu không nói tiếp, cầm bút viết đơn thuốc đưa cho hắn, "Đồ nhi ta Dịch Tầm đang chờ ở bên ngoài, tiểu công tử giao đơn thuốc cho nó, uống xong hẵn đi."

Bóng người bên cửa sổ đứng im không nhúc nhích, Cừu Nhạn Quy thu tầm mắt về, cảm ơn Dịch lão tiên sinh xong liền đẩy cửa ra ngoài.

Tiếng khép cửa nho nhỏ vang lên, trong phòng yên tĩnh thoáng chốc.

"Thiếu chủ, bên cửa sổ có thứ hiếm lạ gì sao?" Dịch Chước ung dung rót trà, từ tốn nói.

Tả Khinh Việt hiếm khi không mở miệng, giơ tay đóng cửa sổ lại, quay người ngồi xuống chỗ của Cừu Nhạn Quy mới ngồi, nhỏ giọng hỏi, "Dịch lão, thế nào?"

Dịch Chước không mở miệng ngay, biết được nhưng không trả lời, "Thiếu chủ không phải người nhìn trước ngó sau, nếu trong lòng không có thiên lệch thì sẽ không cầu lão hủ chẩn mạch."

Ánh mắt Tả Khinh Việt loé lên, nhưng vẫn không nói gì.

Dịch Chước biết đống tin đồn về thích khách ngoài kia có lẽ là thật, ánh mắt ông phức tạp, nhìn Tả Khinh Việt với vẻ bùi ngùi, nếu không phải đã động chân tâm, với tính cách có thù tất báo của y, sao có thể vẫn chọn tin tưởng sau khi bị một lần phản bội thậm chí suýt tổn thương đến tâm mạch được.

Không chỉ giữ cho một mạng, còn chắp vá cho thích khách khắp nơi.

Có lẽ không phải trong lòng thiếu chủ không rõ, y làm những điều này chẳng qua cũng đang thuyết phục bản thân thôi.

Nhưng may mà lần này thiếu chủ không đoán sai.

"Vết thương cũ này rất lạ, không giống nội thương bình thường mà lại giống căn bệnh kéo dài lâu ngày để lại." Dịch Chước hạ giọng, như sợ quấy rầy đến thứ gì đó, "Tương tự với xé toạc miệng vết thương lần nữa, nếu không sai sót gì, vậy chắc là..."

Lời còn lại ông không nói ra miệng, sắc mặt Tả Khinh Việt bỗng nhiên thay đổi, Dịch Chước không bỏ lỡ tức giận vừa thoáng qua, tựa như chứa những xót thương kín đáo.

3

Dịch lão tiên sinh nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của thích khách, mày kiếm mắt tinh, tuấn tú phi phàm, đôi mắt trong veo, không khó để nhìn ra sự sắc bén và kiêu ngạo ẩn giấu giữa chân mày.

Thích khách hàng đầu có thể bằng lòng bị nhốt tại một tấc đất sao?

Dịch tiên sinh khẽ thở dài, chỉ nói, "Trước nay thiếu chủ tùy tâm sở dục, bây giờ cũng nên như vậy."

"Tội gì phải mâu thuẫn với chính mình, xưa kia Tả thiếu chủ bước lêи đỉиɦ thành vua....nào có nghĩ đến con đường mai sau."

__

@Tiện Phàm:

Nội dung 52 là phần tiếp của chương này, chương bị khoá sẽ xoá, 51 và 52 giống nội dung, lời tác giả và khu bình luận cũng đã nói rõ rồi ~