Cá Không Ăn Muối Cá Ươn

Chương 26

Hai ngày nay Tần Thời Dụ bận đến nỗi hận không thể phân thành hai nửa, vậy nên không có quá nhiều thời gian để nghĩ chuyện về Trì Nghiên.

Mấy ngày nay bọn họ liên hệ với rất nhiều công xưởng, những công xưởng có kỹ thuật tốt một chút sau khi hỏi tình hình của họ, còn không thèm xem sản phẩm mẫu và hình thiết kế đã trực tiếp từ chối.

Giọng điệu của họ rất uyển chuyển, nhưng rõ ràng muốn nói rất nhiều nhãn hiệu lớn tìm bọn họ đặt hàng cũng phải xếp hàng chờ một thời gian dài.

Nào đến lượt nhãn hiệu nhỏ không tên không tuổi mới thành lập như bọn họ?



Sau khi thức đến mấy giờ sáng mỗi ngày, nói rách miệng với người ta, đâu đâu cũng vấp phải trắc trở, cuối cùng cũng có một công xưởng chịu hợp tác với họ.

Công xưởng này có thể được coi là một công xưởng lâu đời, kỹ thuật cũng rất tốt, đối phương cũng đã nói rõ tình hình, nói rằng trước đó có một khách hàng đặt đơn nhưng lại bỏ chạy giữa đường, vậy nên đơn hàng này được bỏ trống, bảo bọn họ nếu như có ý hợp tác thì mau chóng liên hệ với họ, sau khi hai bên thương lượng là có thể ký hợp đồng.

Nhưng đối phương cũng rất thành thật, trước đó có nói rõ tình hình với họ, tỏ ý sắp đến cuối năm rồi, nhân công không quá dồi dào, thời gian thi công dài, hơn nữa bởi vì vấn đề thị trường, thời gian tới báo giá sẽ cao hơn bình thường một chút.

Tần Thời Dụ cảm thấy những điều này tạm thời không phải là vấn đề, chủ yếu là vẫn muốn khảo sát thực địa ở công xưởng này thử xem, thế là cô lập tức mua ba tấm vé ngày hôm sau bay đến Yến Thành, chuẩn bị đưa Mạnh Phồn và trợ lý cùng bay qua đó, bận việc xong có thể thuận tiện thăm bố mẹ luôn.

Nhưng mấy ngày nay Trì Nghiên cũng không phải chưa từng tìm cô, tuy rằng cô đã chặn hết tất cả những phương thức liên lạc của anh, nhưng anh cũng không rảnh rỗi, tìm rất nhiều quân sư đến giúp anh xin tha thứ.

Hơn nữa không hổ là kỳ tài giới thương nghiệp, chiêu này của anh vô cùng có kỹ xảo, theo tuần tự từng bước, trước tiên là phái Hứa Trầm không quá quen thuộc với cô, bởi vì không quen, vậy nên vị công tử này không có một chút sức thuyết phục nào đối với cô, cuối cùng thất bại trở về.

Người thứ hai anh phái đi là Bùi Diễn Chi, có lẽ là vì cảm thấy anh ta là thần tượng của Tần Thời Dụ, có thể nói được vài câu trước mặt Tần Thời Dụ.

Nhưng có lẽ chỉ số thông minh cả đời của Bùi Diễn Chi đều cống hiến hết cho sự nghiệp nghệ thuật của anh ta rồi, mở màn còn đỡ, kết quả chưa nói được mấy câu đã bị Tần Thời Dụ dẫn dắt, lập trường không quá kiên định, cuối cùng lại cùng cô phỉ nhổ Trì Nghiên.

Vậy nên Trì Nghiên chỉ có thể phái ra tâm phúc của mình là Cao Hùng, Cao Hùng quả thực đáng tin hơn Hứa Trầm và Bùi Diễn Chi một chút, trực tiếp lái xe sang đến dưới phòng làm việc của Tần Thời Dụ, thái độ đoan chính, nói rằng là Trì tổng mua tặng cho cô, trên xe còn có các loại quà, hai chiếc túi Birkin ở hàng ghế sau vô cùng hút mắt.

Tần Thời Dụ không thèm chớp mắt.

Tần Thời Dụ cô là loại người sẽ thỏa hiệp vì một chút ngon ngọt đó sao?

Đúng vậy, cô chính là loại người ấy.

Cô nhìn mấy thứ đó mà suýt nữa thì dao động.

Có điều từ đầu đến cuối đều không nhìn thấy Trì Nghiên, rốt cuộc có chút thành ý xin lỗi nào không vậy?

Cô dựa vào một chút ý chí yếu ớt cuối cùng của mình, không ngừng nhắc nhở bản thân, Tần Thời Dụ cô sắp trở thành một bà chủ có thể tự mình hành tẩu rồi, sao có thể bị một chút ơn huệ này che mờ hai mắt lấn át lòng tự tôn được chứ?

Cô làm ra vẻ tràn đầy khí chất, hếch cằm nói với Cao Hùng.

“Anh ấy đâu? Đừng nói với tôi lần này anh ấy thật sự què không xuống được giường rồi nhé. Hay là đôi chân của anh ấy quý giá quá, đi một bước cũng có thể rớt kim cương?”

Cao Hùng vô cùng lễ phép giải thích với cô: “Phu nhân, cô hiểu nhầm rồi, Trì tổng thật sự rất muốn tự mình đến xin lỗi cô, chỉ là buổi sáng hôm đó Trì tổng đột ngột phải bay đến Hải Thành xử lý công việc, qua hai ngày nữa sẽ trở về, anh ấy tạm thời không liên lạc được với cô, chỉ có thể nhờ tôi đến.”

Khi nói những lời này vẻ mặt Cao Hùng rất chân thành, nhìn không giống như đang diễn.

Nhưng những câu anh ta nói quả thực đều là sự thật, vậy nên vô cùng có sức thuyết phục.

Buổi tối hôm đó vốn dĩ tâm trạng anh đã phiền muộn, vừa nằm xuống chưa được bao lâu thì  nghiệp vụ bên Hải Thành lại xảy ra chuyện, anh nhất định phải tự mình qua đó xử lý.

Cứ như vậy anh chỉ có thể để đám Cao Hùng giúp mình ổn định Tần Thời Dụ, đợi đến khi anh quay về lại nghiêm túc xin lỗi trước mặt cô.

Tần Thời Dụ nghe lời giải thích của anh ta, vẻ mặt dịu dàng hơn nhiều, cô im lặng một lúc, cuối cùng có hơi bất lực nói: “Cậu cầm những thứ này về trước đi, đợi anh ấy trở về rồi nói.”

Khi Cao Hùng lái xe rời đi, cô nhìn biển số xe chói mắt kia, nói không hối hận là giả.

Đây đâu chỉ là một chút ơn huệ…

Đây quả thực là tiền từ trên trời rơi xuống mà cô còn không bắt được mà.

*

Tần Thời Dụ đặt vé máy bay vào chiều tối ngày hôm sau, vậy nên buổi sáng bọn họ còn thời gian để mở một cuộc họp.

Chủ yếu là bàn bạc lại phương hướng phát triển sau này của phòng làm việc, thật ra trước đó vấn đề này đã được thảo luận rất nhiều lần rồi, chỉ là bây giờ Tần Thời Dụ lại có ý tưởng mới.

Trước đó bọn họ định đi theo con đường trung cấp, phong cách lạnh lùng, như vậy khá là ngầu, nhưng sau khi tìm hiểu sâu hơn Tần Thời Dụ mới phát hiện, những thứ vô cùng có phong cách nhưng lại không có hiệu ứng thương hiệu cuối cùng sẽ lại trở thành tiểu chúng.

Tiểu chúng có nghĩa là gì?

Có nghĩa là nhất định không nhiều tiền bằng đại chúng.

Vậy nên muốn thành lập được nhãn hiệu, muốn sau này có phong cách thì phải kiếm được tiền trước rồi nói, có tiền rồi mới có thể lót đường cho chất lượng thương hiệu tiếp đó.

Cuối cùng bọn họ thống nhất rằng phương thức tiếp thị trước mắt càng th ô tục càng tốt, càng th ô tục mới càng dễ nổi, video ngắn và phát sóng trực tiếp bán hàng cũng không thể thiếu.

Nói ra trên phương diện này Tần Thời Dụ thật sự là một tay mơ, trước đây ở SK chỉ biết thiết kế, việc tiếp thị gì đó có bộ phận chuyên môn đi làm, hơn nữa SK căn bản không cần tiếp thị, những công ty tìm đến đều phải xếp hàng. Vậy nên khi Tần Thời Dụ ra ngoài làm riêng mới biết những thứ này khó hơn cô tưởng tượng nhiều.

Họp xong mấy người ra ngoài ăn cơm, Tần Thời Dụ không có khẩu vị, không đi cùng họ, cô pha một cốc cà phê, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát rồi ra sân bay.

Tối hôm qua thức hơi muộn, vốn dĩ còn rất buồn ngủ, lúc này ngửi thấy mùi cà phê, còn chưa uống vào trong bụng, cả người đã tỉnh táo hơn một chút.

Cô xoa xoa cái eo đã ngồi lâu, khi đi ngang qua cửa thì nghe thấy một giọng nữ xa lạ.

“Cô là Tần Thời Dụ sao?”

Âm thanh ấy có hơi the thé, âm cuối cao vυ't, giọng điệu ngạo mạn.

Tần Thời Dụ xác định đây không phải giọng nói cô quen thuộc.

Hơn nữa từ trong âm thanh này có thể nghe ra được người đến không có ý tốt.

Cô bưng cà phê, quay đầu nhìn qua, đối mắt với người phụ nữ ở cửa mấy giây.

Đó là một cô gái xấp xỉ cô, trang điểm tinh xảo, cổ tay đeo một túi Birkin cùng kiểu dáng với chiếc túi hôm nay Trì Nghiên tặng cô. Cô ta hếch cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm cô không mấy thân thiện.

Nói thật lòng, nếu không phải biểu cảm này của cô ta làm Tần Thời Dụ cảm thấy không vui, cô còn có thể cảm thán một câu thiên kim nhà ai mà nhìn xinh đẹp thật.

Nhưng biểu cảm tìm đến nhà gây chuyện của cô ta chỉ làm cô cảm thấy đúng là xúi quẩy.

Đối phương có thể trực tiếp gọi tên cô, là ai vậy nhỉ?

Cô chưa chọc đến ai mà.

Tần Thời Dụ tiện tay để cà phê xuống, quay đầu qua, khoanh tay lại, môi hồng cong lên, bày ra dáng vẻ có thể khai chiến bất cứ lúc nào, khinh thường nói: “Có chuyện gì?”

Người phụ nữ đó cũng không có chút khách khí nào, trực tiếp cất bước đi vào, vài bước đường mà cô ta lắc lư hết mức, cố làm ra vẻ quyến rũ.

Tần Thời Dụ nhìn mà chỉ cảm thấy buồn cười.

Nếu phải phục chế Chân Hoàn Truyện, không mời cô ta đi diễn phi tần râu ria thì cô nhất định không xem.

Người phụ nữ đó đứng vững trước mặt cô, còn chưa đợi Tần Thời Dụ lên tiếng, cô ta đã tự giới thiệu: “Tần Thời Dụ đúng không?”

“Tôi là Hứa Như Nguyệt.”

Cô nhếch mày, hai tay khoanh lại, đáy mắt từ từ hiện lên ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ, còn mang theo một tia khinh miệt: “Chúng ta nên quen nhau sao?”

Ngữ điệu như tình thế bắt buộc.

Cứ như cô ta là siêu sao quốc tế vậy, tất cả mọi người đều phải biết cô ta sao?

Vừa nhìn là biết đến để gây chuyện rồi.

Vì Trì Nghiên sao?

Có điều cô quả thực đã từng nghe đến cái tên Hứa Như Nguyệt này.

Cô mím môi thành một đường thẳng, nhìn thì như đang cười, thực ra lại ẩn giấu vài phần diễm lệ và công kích.

Cô giơ đầu ngón tay lên, thờ ơ gảy gảy, giống như người đối diện không tồn tại.

“Hứa tiểu thư? Đương nhiên tôi đã từng nghe qua, suy cho cùng lúc sắp phá sản nhà họ Hứa mấy người quỳ xuống cầu xin nhà họ Trì niệm tình cũ để Trì Nghiên cưới cô, kết quả lại bị từ chối, chuyện này làm tôi kinh ngạc rất lâu đấy.”

“Tôi không nói sai chứ, Hứa tiểu thư?”

Tần Thời Dụ nói liền một đoạn không hít thở, nhếch mắt nhìn phản ứng của người phụ nữ, chỉ nhìn thấy gương mặt cô ta hết đỏ lại trắng, tức đến nỗi không nói thành lời.

“Cô… Sao cô lại biết, rõ ràng chúng tôi đã vùi chuyện này xuống.”

Đáy mắt cô ta hiện lên một tia kinh ngạc: “Lẽ nào Trì Nghiên đã nói cho cô?”

“Sao anh ấy có thể…”

“Tốt xấu gì tôi cũng là vợ chưa cưới của anh ấy…”

“Cô đắc ý cái gì chứ, nếu như không phải nhà tôi xảy ra chuyện, làm gì đến lượt cô gả cho Trì Nghiên?”

“Tôi đến để nói với cô, tôi thích Trì Nghiên.”

Bố mẹ Hứa Như Nguyệt đều không phải người Giang Thành, sau này mới chuyển đến Giang Thành định cư, vậy nên khẩu âm có chút khác biệt, lúc này khi cô ta nói đến “Trì Nghiên”, chữ “Nghiên” đó nghe như là thanh hai*.

(*Tiếng Trung có bốn thanh điệu, Nghiên trong “Trì Nghiên” là thanh bốn.)

Ngón tay màu xanh nhạt của Tần Thời Dụ đột nhiên khựng lại, cô ngừng động tác gảy ngón tay, cứ như nghe thấy một chuyện cười nào đó, môi hồng hơi cong lên, nụ cười mang theo chút chế nhạo.

“Cô thích Ăn Muối sao?”

“Vậy thì cô cứ ăn nhiều một chút, liên quan gì đến tôi chứ.”

“Nói đi cũng phải nói lại, cô có thích ăn phân cũng không liên quan đến tôi.”

“Vợ chưa cưới?”

“Vợ chưa cưới của nhà nào vậy, Trì Nghiên đã đồng ý chưa, nhà họ Trì để cô vào cửa chưa? Lễ đính hôn đã làm chưa?”

“Bên trên táo Fuji còn phải gắn mác đấy, thịt heo ở siêu thị kiểm định rồi thì phải dán tem, cô thì tính là vợ chưa cưới gì chứ, tự phong à?”

“Cô…”

Hứa Như Nguyệt tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, một chút khí chất thiên kim nhà giàu cuối cùng trên người cũng biến mất hoàn toàn, bây giờ nhìn chỉ giống một chú hề nhảy nhót.

Vô cùng tức cười.

“Cô so sánh tôi với thịt heo…”

Hứa Như Nguyệt còn chưa câm miệng, không biết xấu hổ tiếp tục nói: “Cô đang giả vờ nghe không hiểu sao?”

“Tôi nói là tôi thích chồng cô.”

“Tại sao lại không thể thích, loại người nhà nghèo như cô gả cho anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ bị đá. Mà nhà họ Hứa chúng tôi có sa sút vẫn còn tốt hơn hẳn nhà cô, tôi hợp với anh ấy hơn, có hiểu không?”

Tần Thời Dụ chỉ cảm thấy vừa tức vừa buồn cười.

Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì mà lại phái một nữ phụ ngốc nghếch trong tiểu thuyết đến giày vò cô thế này?

Cái người này có được đi học không vậy?

Chỉ số IQ này có đến năm mươi không?

Đây thật sự là lời mà một thiên kim tiểu thư có thể nói ra sao?

Đây chính là lời thoại tiêu chuẩn của nữ phụ độc ác nhỉ, để cô ta đi lồ ng tiếng cho phim Thái cũng không kỳ lạ một chút nào.

“Cô nghe những lời mình nói xem, thích chồng của người khác? Không cần mặt mũi nữa sao? Người ta nói nhìn người thì nhìn mặt, gương mặt này của cô là dùng mông cấy vào hả?”

“Cô không muốn bị so sánh với thịt heo, vậy cô muốn so sánh với gì, cô xứng chắc?”



Gương mặt Hứa Như Nguyệt đã đen đến nỗi không có cách nào nhìn thẳng nữa.

“Cô nói gì?”

“Cô nghĩ cô là cái thá gì chứ? Không phải cô cũng vì tiền sao? Toàn thân cô từ trên xuống dưới đều là do Trì Nghiên mua đúng không, chẳng qua cũng chỉ là kỹ xảo quen dùng của đàn ông thôi, sớm muộn gì cũng ngán, tôi khuyên cô nhân lúc còn sớm hãy chết tâm đi, bây giờ vẫn còn kịp.”

Sự nhẫn nại của Tần Thời Dụ cũng có giới hạn.

Trước tiên không nói đến việc làm thế nào Hứa Như Nguyệt biết được chuyện cô và Trì Nghiên kết hôn, cũng không nói đến nguyên nhân cô kết hôn với Trì Nghiên.

Ít nhất cô cũng là vợ hợp pháp của Trì Nghiên, tuy rằng giấy chứng nhận kết hôn chỉ cần vài đồng tiền nhưng nó có hiệu lực pháp luật, thật sự coi Tần Thời Dụ cô là quả hồng mềm dễ bắt chẹt sao?

Cô cố nén xúc động muốn hất cốc cà phê lên người cô ta.

“Anh ấy không mua cho tôi, lẽ nào lại mua cho cô sao?”

“Hứa Như Nguyệt, cô đừng giở cái bệnh công chúa ra đây, trong nhà sắp phá sản rồi, mau bán mấy cái túi kia của cô đi bù vào chi phí trong nhà đi.”

“Hay cái túi đó của cô là giả, căn bản không thể bán được.”

“Có phải cả ngày cô rảnh lắm không, ở đây lượn qua lượn lại. Nếu cô thật sự không có việc gì làm thì ra đứng bên đường chờ xe rác đi qua rồi lên thử xem vị mặn nhạt thế nào?”

Lúc này Tần Thời Dụ đã không để ý đến việc lời mình nói ra có dễ nghe lịch sự hay không. Gặp loại người nào thì nói chuyện cách ấy, rất rõ ràng Hứa Như Nguyệt không xứng để cô động não tìm kiếm những lời mắng người cao cấp.

Lãng phí thời gian lại lãng phí sức lực.

Bàn tay cầm túi của Hứa Như Nguyệt siết chặt, cố làm ra vẻ trấn tĩnh, lạnh lùng vứt lại ba chữ: “Chờ mà xem.”

Sau đó cô ta giẫm trên giày cao gót rời đi, khi đi đến cửa còn loạng choạng một cái, giống như sợ Tần Thời Dụ nhìn thấy sẽ chê cười, cô ta lập tức thẳng người dậy nhanh chóng rời đi.

Tần Thời Dụ nhìn bóng lưng chật vật của cô ta, mỉm cười khinh thường.

Chờ mà xem?

Có chờ đến hết đời cô cũng chờ được.

Dù sao thì sống nhiều năm như vậy rồi cũng chẳng có mấy người chửi thắng được Tần Thời Dụ cô.

Tần Thời Dụ ngồi tại chỗ nghỉ một lúc, tiêu hóa lửa giận, lại cầm điện thoại lên, kéo Trì Nghiên ra khỏi danh sách chặn.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi cho Trì Nghiên trong mấy ngày này.

Cũng là nhờ có Hứa Như Nguyệt.

Điện thoại reo không lâu đã có người nhận.

“A lô.”

“Tần Thời Dụ?”

Âm thanh ở đối diện hiển nhiên có chút kinh ngạc, còn mang theo một chút mệt mỏi.

Lúc này Tần Thời Dụ không có tâm trạng hàn huyền với anh, cô không vòng vo mà trực tiếp đi vào chủ đề.

“Trì Nghiên, một lúc nữa em phải làm việc nên nói nhanh với anh thôi.”

Giọng điệu của cô nghiêm túc.

“Em không quan tâm Hứa Như Nguyệt biết chuyện chúng ta kết hôn như thế nào, nhưng em không muốn cô ta truyền ra ngoài.”

“Có hiểu không?”

Cô vừa dứt lời, đối phương im lặng hồi lâu mới từ từ lên tiếng.

Trong giọng nói của anh có rất nhiều cảm xúc không nói rõ thành lời, giống như là phẫn uất, lại giống như là bất lực, còn mang theo một chút khắc chế, hình như đang dùng hết sức để nhịn lại tình cảm nào đó.

“Tần Thời Dụ.”

“Em không muốn công khai với anh vậy sao?”

“Gả cho anh rất mất mặt hả?”