Bịt miệng nhai, A Ngọc sững người trong tích tắc, giây tiếp theo, lông mày giãn ra, bỏ hết nửa còn lại của cục đen đen vào miệng.
Ngón tay cắm chặt vào đất, cổ họng Tề Hạo khô khốc, nuốt không được một ngụm nước bọt, dựa vào tường nghẹn ngào ho khan một hồi lâu.
Khi ngẩng đầu lên mới phát hiện khoảng cách tới đỉnh hố chỉ còn hai ba mét.
Anh nín thở leo lên thêm vài bậc, ném chiếc rìu lên trước, tay đã chạm vào bục, đèn pin trên vai nhấp nháy, những mảnh cát sỏi trượt xuống tường.
Hai tay của Tề Hạo chống lên trên, sau khi hít một hơi thật sâu, cánh tay trên dùng lực đẩy lên, thân thể theo sau nhảy lên trên bục.
Tề Hạo đặt hai tay lên bục, hít một hơi thật sâu, dùng lực đẩy mạnh cánh tay trên rồi nhảy lên trên.
Khoảnh khắc tiếp theo, toàn thân anh ngã xuống đất, không thể thở nổi, nhịp tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Tề Hạo choáng váng nghĩ ngợi, cuối cùng cũng leo lên được.
Anh ngã xuống đất mấy phút, bên tai i ù đi, Tề Hạo liếʍ đôi môi khô khốc, thuận tay lau mồ hôi trên đầu, chống đỡ cơ thể ngồi dậy lần nữa.
“Đàn chị! Tôi đã leo lên được rồi!"
“Đừng sợ, tôi sẽ thả dây xuống ngay bây giờ!”
Hét lên những lời này, Tề Hạo lại ho vài tiếng, đi vòng quanh cho đến thấy một cái hố thấp tối tăm, anh buộc một đầu dây vào người, đầu kia ném xuống.
"Đàn chị, chị hãy buộc túi lại đi."
Bàn tay nhuốm máu của Tề Hạo nắm chặt sợi dây, sau khi cảm nhận được lực kéo từ đầu kia của sợi dây, anh nhanh chóng kéo sợi dây lên trên.
Sau khi nhìn thấy hình dáng của chiếc túi leo núi, Tề Hạo đưa tay kéo túi, vội vàng cởi dây ra, sợ đàn chị đợi lâu bên dưới nên lập tức ném sợi dây xuống.
"Đàn chị, chị lên đi."
"Chị buộc dây vào người, em kéo chị lên!"
A Ngọc buộc sợi dây quanh eo và nắm lấy sợi dây bằng cả hai tay rồi leo lên trên, cùng lúc đó, Tề Hạo cũng đang kéo lên, cách mặt đất khoảng chục mét, A Ngọc nhìn chằm chằm vào bức tường, dừng cử động tay.
“Cô” đưa tay chạm vào vết đỏ nhớp nháp trên bức tường.
Tề Hạo thấy trên dây không nhúc nhích, lớn tiếng hỏi: "Chị mệt hả? Tôi kéo chị lên."
A Ngọc lắc đầu không nói lời nào, tiếp tục leo lên.
Tề Hạo kéo sợi dây lại, khi nhìn thấy đầu đối phương, nặng nề thở ra, một tay kéo dây lại, tay kia vươn về phía trước.
"Nào! Bắt lấy tay tôi."
Trong ánh sáng lờ mờ, A Ngọc nhìn thấy bàn tay đầy máu của đối phương, “cô” mím môi, giơ tay trái của mình lên, nắm lấy lòng bàn tay ấm áp của người kia.
Sau khi kéo người lên, Tề Hạo mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng đứng dậy, trước mắt hiện lên một mảng đen trắng, loạng choạng đi tới túi leo núi lấy ra một chai nước, uống một ngụm xong, anh ngã xuống mép bức tường lạnh như băng, không thể đứng dậy được nữa, ngồi trượt trên mặt đất.
Tề Hạo nghiêng đầu, tựa lưng vào bức tường đá lạnh lẽo, bất lực nhắm mắt lại, l*иg ngực không ngừng phập phồng, tim đập thình thịch.
A Ngọc đứng gần hố khổng lồ, liếc nhìn lại, ánh mắt quét qua đống hầm trượt ngoằn ngoèo ở trung tâm cho đến tận đáy hố.
Bốn phía im lặng, cẩn thận nghe ngóng, cậu cảm thấy một đợt chuyển động dày đặc và hỗn loạn từ mọi hướng hiện ra, đáy hố vốn trống rỗng giờ đây tràn ngập hàng nghìn bóng đen.
A Ngọc thu ánh mắt lại, nhìn về phía thanh niên đang ngồi trong góc.
Anh co một chân vào vách đá ngồi xuống, đèn pin rơi xuống bên người phát ra một tia sáng thẳng đứng, tay phải đặt trên đầu gối, tay trái bất lực buông thõng xuống đất, đôi bàn tay thon dài xinh đẹp đã đượm đầy máu, lúc này vẫn đang không ngừng run rẩy.