Khóe miệng Tề Hạo giật giật, nghĩ thầm: “Cay biếи ŧɦái"? Những kẻ cướp mộ này không sợ bị tiêu chảy trong mộ sao?
Tề Hạo đổ mì và gói gia vị ra, mì đã được bẻ thành từng miếng, cho vào nồi thêm nước đun trên lửa than, anh cầm một gói đồ ăn kèm lên, mày kiếm co giật, thực sự có hạt tiêu Tứ Xuyên và ớt đỏ trong đó.
Tề Hạo: "..."
"Đàn chị, chị có ăn cay không?"
A Ngọc nhìn anh một cách nghi ngờ, sau khi chạm mắt với Tề Hạo, “cô” ngập ngừng gật đầu rồi lắc đầu.
Tề Hạo không hiểu ý của A Ngọc lắm, nhưng anh nhớ ra A Ngọc là người Mèo, có lẽ sống ở Ba Thục, Vân Quế hay nơi nào đó tương tự, có thể ăn được đồ cay nên anh thêm cho cô mấy gói gia vị.
Dù chỉ là một chút thôi, Tề Hạo cũng mấy lần bị mùi cay làm ngạt thở, hít đến chảy nước mắt.
Anh xoa mũi, đây đúng là vị cay biếи ŧɦái, mùi vị khá biếи ŧɦái.
"Chị ơi, ăn đi, nếu cay quá…" Có thể pha thêm nước.
Tề Hạo còn chưa nói xong, đã nhìn thấy A Ngọc trước mặt nếm thử tô mì, lộ ra vẻ bất ngờ cùng kinh ngạc.
A Ngọc chớp mắt, tay cầm nĩa vẫn chưa thuần thục lắm, ánh mắt hướng về phía gói gia vị dầu màu đỏ còn chưa được bỏ vào.
Tề Hạo: "..."
Tề Hạo giúp A Ngọc đổ hết hạt tiêu, ớt đỏ và dầu đỏ vào bát, thậm chí sau khi hắt hơi vài lần, anh tự mình mở một gói mì khác, thêm nước vào, từ từ nấu chín trong bát inox.
Sau khi đun sôi, anh chỉ cho một thìa muối tinh nhỏ vào, cầm đũa lên, yên lặng ăn món mỳ nước muối của mình.
A Ngọc ăn từng miếng mì nhỏ, động tác chậm vụng về, giống như một đứa trẻ hai, ba tuổi chưa biết cầm đũa đàng hoàng, nhưng lại ăn một cách vui vẻ, sau khi ăn vài miếng, A Ngọc mới chú ý đến vài gói gia vị mà Tề Hạo đặt sang một bên, như tìm được đồ chơi, cầm lấy túi dầu đỏ, xé toạc ra như Tề Hạo vừa làm rồi đổ vào mì của mình.
Sau khi đổ xong, A Ngọc mỉm cười rạng rỡ với Tề Hạo.
Bàn tay ăn mì của Tề Hạo run lên, anh không khỏi nuốt nước bọt.
Hình ảnh cô bạn học xinh đẹp trước mặt này trở nên đáng sợ trong tâm trí anh.
Trong hố tối tăm và lạnh lẽo của ngôi mộ cổ khổng lồ, những đường hầm đen xoắn ốc kéo dài từ trên xuống giống như móng vuốt của địa ngục, lối vào tối tăm giống như một cái miệng khổng lồ nuốt chửng con người. Dưới hố sâu nồng nặc mùi thối rữa, có một ngọn nến đang cháy, đống lửa đã tắt, hai người ngồi cạnh nhau ăn mì, mùi cay nồng nồng nặc khiến mùi tanh trong gió biến mất.
Tề Hạo nhanh chóng ăn xong tô mì nước muối, ngồi dưới đất nghỉ ngơi, thỉnh thoảng đưa mắt quan sát xung quanh, nhất định phải nghĩ biện pháp rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Tốc độ ăn của A Ngọc rất chậm, thoải mái ăn mì trên tay, thỉnh thoảng lại ngước mắt nhìn người bên cạnh.
Tề Hạo bật đèn pin, xuyên qua ánh sáng lờ mờ thấy được xung quanh đáy hố, lưỡng lự một lúc, cuối cùng anh chọn một bức tường đất ở góc đông bắc, nghiêng đầu nhìn lêи đỉиɦ hố lớn, hít một hơi thật sâu.
Không biết qua bao năm, bức tường đất đá đã bị phong hoá và bong tróc dưới sự bào mòn của thời gian, để lại những vết hằn nông và sâu. Tề Hạo đưa tay ấn vào tường, bức tường thô ráp dễ vỡ đến mức không thể chịu nổi một cái chạm.
Đáy hố cách đỉnh hơn hai mươi mét, gần ba mươi mét, nếu muốn rời khỏi cái hố khổng lồ này bắt buộc phải leo lên.