"Hôm qua không phải là Tiểu Trần cô nói, chân bạn học Lâm bị thương, không phải Tề Hạo đưa cậu ta đến bệnh viện gần đó chứ?"
"Tôi cũng nghe một người đàn ông ở trong động nói."
"Hôm qua trợ lý Chu bảo để cho nhóm người đàn anh đàn chị tốt nghiệp năm hai dẫn theo mấy anh công nhân đi xung quanh làng…"
Lúc này trợ lý Chu đã dựng xong phòng ốc đơn giản chạy từ bên trong ra, phía sau anh ta còn có một nữ sinh cao gầy, nữ sinh kia tóc dài thẳng, mang theo khẩu trang, chỉ lộ ra một cặp chân mày tinh xảo ở bên ngoài, "cô" là sinh viên đàn chị tốt nghiệp năm hai duy nhất tới khảo sát lần này - Hướng Ngọc.
Phụ trách lần này là trợ lý Chu thường ngày quản lý sinh viên khoa chính quy, hôm qua sau khi không thấy bốn người trở về, nhưng điều đó lại không làm cho anh ta lo lắng, mặt mày ủ rũ cả ngày, gấp đến nỗi miệng của anh ta lên vết bỏng rộp, bây giờ cuối cùng mặt anh ta lộ vẻ vui sướиɠ:
"Nơi đây là núi sâu rừng hoang, thiếu chút nữa là báo cảnh sát lục soát núi, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì với những học sinh này, không biết nặng nhẹ như thế nào, vừa nhận được điện thoại, nói hôm qua có thôn dân nhìn thấy Tề Hạo đi nhờ xe lên huyện, không phải có người nói Lâm Lương Uẩn bị thương ở chân sao, có lẽ đưa cậu ta đi bệnh viện rồi."
"Cũng đã một ngày trôi qua, sao những người này lại không biết gọi điện thoại trở về báo bình an chứ?"
"Chẳng lẽ là điện thoại hết pin? Không thể nào, một người bị thương, không lẽ cả ba người đưa cậu ta đi sao?"
"Đồng chí của đồn công an đã đi lên bệnh viện huyện tìm bọn họ, hi vọng sớm tìm được người."
"Bọn họ ba nam một nữ, mấy bạn nam sinh đều rất cao to, hẳn là vấn đề an toàn không phải lo, người không sao thì tốt."
"Chờ bọn họ trở về, nhất định phải bắt từng người làm kiểm tra! Để cho bọn họ học khóa giáo dục an toàn."
Phòng bệnh trong bệnh viện phần lớn là màu trắng đơn giản, vách tường trắng như tuyết, ga giường trắng như tuyết, ngay cả gối đầu và chăn mền cũng trắng như tuyết, còn có bên trên đường vân của đồng phục bệnh nhân cũng màu trắng, tủ bên cạnh đầu giường cũng trắng, phía trên kia bày đầy các loại hoa tươi và rổ trái cây, trong hộc tủ bày đầy đồ, trên mặt đất rổ trái cây xếp đầy quả tươi mới.
Không khí trong phòng bệnh, ngoại trừ mùi nước khử trùng không lan ra được bên ngoài, thì còn tràn ngập mùi trái cây dễ chịu.
Sắc trời bên ngoài đã tối, bên ngoài cửa sổ thủy tinh trong suốt, một con chim bay xuyên qua đám mây đỏ hồng đang bồng bềnh trôi đi xa, bên trong thành thị đã lấm tấm mấy đốm đèn, trên đường ngựa xe như nước, đó là vào giờ cao điểm, mấy người chen chúc nhau ở trên tàu điện ngầm rời khỏi trạm gây ra một trận ồn ào náo động, chỗ cua quẹo ở góc đường, lại thấy bóng dáng của mấy cậu trai trẻ bán thức ăn ngoài bận rộn lui tới.
Ông già giơ tay phải khô gầy ra, lấy ra một quả táo đỏ tươi từ trong rổ, ông ta cầm quả táo trên tay, nhìn điện thoại thật lâu vẫn chưa kết nối được mà có chút sợ run.
"Thật xin lỗi, số điện thoại bạn gọi tạm thời không có ai bắt máy."
"Thật xui xẻo! Suýt chút nữa đã lật thuyền ở trong mương rồi!"