Cương Thi Mang Thai Con Của Tôi

Chương 10

Tề Hạo thấy họng súng đang đối diện mình, cơ thể của anh không nhịn được mà run rẩy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, bờ môi đẹp mắt cũng không còn chút huyết sắc nào, bờ vai của anh rụt rụt, lúc người đàn ông đeo kính râm dời khẩu súng đi, anh mới nuốt nước miếng một cái, giọng nói run rẩy đứt quãng:

"Có thể cho tôi ăn một chút được không?"

Giọng nói của anh bởi vì miệng đang khô khốc, nên nghe suy yếu cực kỳ.

"Cho cậu ta ăn chút đi, nhìn dáng vẻ này của cậu ta giống như chim cút vậy."

"Trông thì ngon mà không dùng được, đúng là một công tử bột đẹp trai."

"Trước đó khiêng cậu ta cũng thật nặng, nhóc đẹp trai này hẳn cao một mét tám mấy, bắp thịt trên người rắn chắc, bình thường chắc cũng thường xuyên rèn luyện."

"Haizzz, cơ bắp trên người bọn họ tính là gì, tất cả đều là lừa gạt mấy cô gái nhỏ, hình thức chủ nghĩa, kỹ năng giả tạo, mấy khối thịt trên người anh Uy mới là thật!"

Một tên đàn ông gầy lùn khóe miệng có nốt ruồi xé mở một gói lương khô, đút tới bên miệng Tề Hạo, Tề Hạo cúi đầu, thành thật ăn hai miếng lương khô, còn được đút một ngụm nước.

Đã ăn xong lương khô, người kia cũng không đút nữa, Tề Hạo nằm rạp trên mặt đất, không đòi hỏi yêu cầu khác, cúi đầu giữ im lặng.

Đám trộm mộ kia thấy anh trung thực nằm yên ở chỗ ấy, cũng không còn tiếp tục chú ý tới anh.

"Đào nó lên!"

"Anh Trương, nhanh, mau ném dây thừng xuống đây!"

"Ném xuống đây, tới nắm lấy, ai xuống dưới đó trước."

"Tôi xuống dưới đó trước."

"Tất cả mọi người đều xuống dưới."

Sau khi hai người xuống dưới, Tề Hạo cũng bị cột vào sợi dây mà kéo đi, tới động bên trong mộ, một mùi vừa ẩm mốc vừa tanh toát lên từ bốn phía, tay chân Tề Hạo đều bị trói giống như là hàng hóa bị ném, cùng hai cái bao lớn màu đen ném vào bên trong một nơi hẻo lánh.

Trong tay bọn họ cầm đèn pin, còn có người đốt lửa, đốt một cây nến đặt ở chỗ lồi ra trên tường, ngọn lửa lay động thắp sáng nơi u ám này, xung quanh mặc dù vẫn như cũ hoàn toàn mơ hồ nhìn không rõ, nhưng lại có thể nhìn tổng thể được tình tình.

Đây là một cái hành lang trường học rộng lớn, bên trong mộ đạo có các loại vụn đá và bùn đất rơi lả tả, vết tích trên tường đã trở nên loang lổ, bên trong nơi hẻo lánh giống như có xác của các loài động vật nhỏ đã chết, trong không khí tỏa ra một hương vị cổ xưa hương vị, thật khó ngửi.

Từng người từng người theo dây thừng nhảy xuống bên trong mộ đạo giống như thả sủi cảo, Tề Hạo hạ tầm mắt xuống, không một tiếng động núp ở bên trong nơi hẻo lánh, anh tựa ở bên trên ba lô, dùng lỗ tai nghe động tĩnh xung quanh.

Tiếng ve kêu chim hót ở trong rừng đã biến mất, chỉ còn lại tiếng gió vun vυ't đến từ chỗ sâu chỗ xa quanh quẩn ở bên tai, từng động tác của đám trộm mộ gây ra tiếng sột soạt ở bên cạnh, thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng nói chuyện.

"Xuống tới chưa, đồ vật đều mang tới đủ chưa?"

"Phía trên đều đã xử lý tốt."

"Đi, nhanh lên, thời gian đang gấp, đừng làm trễ nải chuyện của ông chủ."

"Yên tâm, đội này của chúng tôi là nhanh nhất, không làm hỏng việc được đâu."

...

Chờ cho tên trộm mộ cuối cùng nhảy vào, đang nửa ngồi lấy bùn đất trét lên trên người, bên trong mộ đạo bóng tối trùng điệp, lúc này Tề Hạo đang nằm rạp ở trên mặt đất đột nhiên cử động, dưới ánh nến lờ mờ và đèn pin không soi tới nơi hẻo lánh, anh gỡ dây thừng ra, cầm lấy một cục đá đánh vào vai cổ của người kia.