Tề Hạo là học sinh mà giáo sư Tạ yêu thích nhất.
Những hôm cuối tuần mà có thời gian rảnh, Tề Hạo thường xuyên đi đến thư viện của giáo sư Tạ để giúp ông ta quét dọn sách vở, cùng nói chuyện phiếm với giáo sư Tạ, giáo sư Tạ đau lòng vì anh, muốn giúp đỡ cho anh, nhưng Tề Hạo đều không muốn nhận.
Con cái giáo sư Tạ mất sớm, vợ cũng sớm rời khỏi nhân gian, hiện tại chỉ lẻ loi một mình, không người thân thích, duy chỉ thích mỗi Tề Hạo, coi anh là cháu trai trong nhà mà yêu thương.
Cúp điện thoại xong.
Giáo sư Tạ run rẩy đeo kính lão lên, tìm những thông tin liên quan đến Cổ mộ Dĩnh Dương Vương, khi ông ta nhìn thấy trên hình ảnh là lúc trộm mấy cái xác trong mộ, trái tim lập tức xiết chặt.
Mặc dù nói lần này bọn họ đi đến cổ mộ Dĩnh Dương Vương chỉ đào bới ở phạm vi bên ngoài, nhưng trong lòng giáo sư Tạ vẫn luôn cảm thấy không yên tâm.
Sau khi Tề Hạo tắt điện thoại, trong lòng thầm nói một tiếng xin lỗi, để... Giáo sư Tạ phải phí tâm rồi.
Tâm trạng của anh có chút nặng nề đứng ở dưới gốc cây, bóng của ngọn cây lung lay đánh vào trên mặt anh, lúc này còn chưa tới giữa trưa, ánh nắng mười phần dồi dào, Tề Hạo lấy từ trong túi ra một quyển sổ, cẩn thận từng li rút một tấm hình từ bên trong ra.
Lưng dựa vào thân cây lớn, nhìn chằm chằm ảnh chụp trong tay, Tề Hạo ngây người thật lâu.
Lâm Lương Uẩn thở hồng hộc, tiện tay ném cái xẻng sắt đen dính đầy bùn đất trong tay đi, anh ta lau mặt một cái, hỗn hợp mồ hôi xen lẫn nước bùn chảy xuống cùng nhau.
Anh ta cảm giác mình giống như là vừa từ bên trong l*иg bánh bao hấp đi ra.
"Mệt chết đi được, phải nghỉ ngơi một chút!"
Anh ta lại mạnh bạo lau mặt một cái, quan sát chăm chú hướng trước mắt, bỗng dưng phát hiện ở nơi xa dưới gốc cây lớn có một người đang đứng đấy.
"Này! Tề Hạo cậu thật là không nghĩa khí gì cả, cậu thế mà lại ở đây lười biếng!"
Lâm Lương Uẩn lòng đầy tức giận chạy đến, hơi nóng bừng bừng hòa cùng mùi mồ hôi khiến cho Tề Hạo phải lui về sau, Lâm Lương Uẩn thấy anh lui về sau, càng tức giận:
"Tất cả mọi người đều đang phải làm công nhân công đào bới, còn mỗi mình cậu lại ở đây ông lớn sao."
"Chỗ kia tôi đã đào xong, mới vừa ra đây nhận điện thoại."
"Nhanh như vậy sao?! A, ảnh chụp trên tay cậu là… Giáo sư Tạ?"
Lâm Lương Uẩn chú ý tới tấm ảnh chụp trong tay đối phương.
Dưới gốc cây Hương Chương ở bên trong vườn cây đại tá Kim, trên tấm ảnh là hai người song song đứng dưới tàng cây, một ông cụ hiền lành tóc bạc trắng, một người là thanh niên có khuôn mặt như vẽ, cả hai người ở trong ảnh chụp chung đều cười rất xán lạn.
Thanh niên trong tấm ảnh chính là Tề Hạo, Lâm Lương Uẩn cảm thấy nụ cười của Tề Hạo trong tấm ảnh khiến cho anh ta có cảm giác vô cùng lạ lẫm, đối phương trời sinh có cặp mắt đào hoa, môi mỉm cười, dù cho cả ngày bày biện ra dáng vẻ người sống chớ lại gần, đều sẽ làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác giống như cười lại không phải cười, nhưng kiểu cười này lại hợp với bề mặt gương ngoài.
Còn nụ cười ở bên trong tấm hình này lại rất khác biệt, đó là một nụ cười phát ra từ nội tâm, ở cùng nhau trong kí túc xá hơn ba năm, Lâm Lương Uẩn rất ít khi thấy đối phương cười như thế này.
"Cậu và giáo sư Tạ chụp ảnh chung, chụp khi nào vậy."